Lúc bọn họ tìm thấy Thành chủ Tứ Phương Thành, y đang đứng trên một lầu cao phóng mắt quan sát toàn bộ Mân Thành.
Trong thành đã sớm bị tàn phá thành một vùng hoang tàn, vô số lầu gác bám đầy bụi đen, mùi cháy khét còn thoang thoảng chưa tan hết, cả tòa thành như biến thành luyện ngục.
Tô Tiện nhíu mày, trên mặt không có tí cảm xúc nhưng trong lòng đã kinh ngạc không thôi.
Nàng đã nhớ ra chuyện xảy ra ở vực sâu Thất Hải năm đó, cũng nhớ quá trình tu luyện cô độc suốt hai ngàn năm nay của mình. Giờ phút này khi nhìn thấy Mân Thành nàng không tự chủ được mà nhớ lại cảnh tượng ở vực sâu Thất Hải khi đó, cảnh Ly Hồn hỏa thiêu đốt vạn ma. Cảnh tượng ấy và những thứ trước mắt như chồng lên nhau, khiến nàng muốn quên mất thực tại.
Trong lúc ấy, Thành chủ đứng trên lầu gác đã phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ, y cúi đầu xuống, ánh mắt xuyên thấu qua làn khói mịt mù rơi xuống mọi người bên dưới.
Đó là đôi mắt đỏ tươi tựa như sắc máu dưới vực sâu rọi tới.
Bọn người Huyền Nguyệt Giáo không khỏi lạnh sống lưng, bất giác lui về sau nửa bước, nhìn vào ánh mắt đó Tô Tiện biết trận ác chiến này không thể nào tránh khỏi.
Người đi thông báo cho Hồng Uyên và Thượng Quan Nghiêu đã xuất phát, bồ câu đưa tin của Mộ Sơ Lương cũng đang trên đường tới Thiên Cương Minh nhưng chờ bọn họ tới cũng mất không ít thời gian. Tô Tiện không biết giờ này cảnh giới của Thành chủ Tứ Phương Thành đã mạnh mẽ tới nhường nào, cũng không biết trận chiến nay sẽ đánh tới khi nào, nàng chỉ biết mình không được lui bước.
Thành chủ Tứ Phương Thành nhìn bọn họ, trong cổ họng phát ra tiếng cười "Ha ha", thân hình chợt động bay xuống từ trên lầu cao, đáp xuống trước mặt mọi người.
Mọi người đề phòng nhìn y, mặt đầy kinh hãi.
Mộ Sơ Lương nhân lúc này thấp giọng nói với Tô Tiện: "Muội và thủ hạ của muội cứ xuất thủ là được, ta và Tiểu Sở dùng kiếm pháp cùng với phù chú phong tỏa hành động của y, chống đỡ được bao lâu thì hay bấy nhiêu."
Tô Tiện gật đầu, nhìn sang Sở Khinh Tửu một cái nói: "Cẩn thận."
Thật ra vết thương của Sở Khinh Tửu chưa lành hẳn, Tô Tiện không yên tâm để hắn ra tay nhưng lần này muốn ngăn cản Thành chủ không thể thiếu được phù thuật của Sở Khinh Tửu. Tô Tiện bắt đầu hối hận vì khi đó mình ra tay quá nặng, nếu biết vỡ kịch đó nàng chẳng diễn tới nơi tới chốn thì ban đầu không nên ra tay đả thương Sở Khinh Tửu.
Nhưng chuyện tới nước này không có nhiều thời gian để nghĩ những vấn đề đó. Thấy Sở Khinh Tửu đã rút phù chú ném ra xung quanh Thành chủ Tứ Phương Thành, Tô Tiện mím chặt môi, triệu hồi Kỳ Hoàng sáo.
Tiếng sáo vang vọng, vô số âm đao sắc bén phóng về phía Thành chủ Tứ Phương Thành. Thành chủ hừ lạnh một tiếng, không tránh không né, trực tiếp dùng thân thể đón chiêu.
Sau tiếng rào rào vang lên, vô số âm đao vỡ nát, còn Thành chủ Tứ Phương Thành khoanh tay đứng trong màn khói bụi cuồn cuộn chẳng chút thương tổn, sắc mặt y không đổi giương tay lên đánh về phía mọi người đang đứng.
Thành chủ căn cơ thâm hậu, một chiêu này mang theo sức mạnh cực đại khiến mặt đất nứt toạc, chấn động dữ dội.
Ngay lúc đó, Sở Khinh Tửu và Mộ Sơ Lương ra tay, một người chấp tay niệm pháp quyết dẫn động trận pháp đã bố trí xung quanh, người còn lại cầm trường kiếm quét mạnh tới trước, đường kiếm tuyệt đẹp cắt ngang chưởng phong vừa xuất của Thành chủ.
Đường kiếm của Mộ Sơ Lương vừa chém xuống, trận pháp bên phía Sở Khinh Tửu cũng đã thành, một vầng kim quang khổng lồ dâng lên từ bốn phương tám hướng nhốt Thành chủ Tứ Phương Thành ở trong.
Trông thấy vầng kim quang, sắc đỏ trong mắt Thành chủ lại hiện lên, phát ra âm thanh gào thét như không phải tiếng người. Y lại giơ tay lên đập vào vầng kim sắc, bốn bề rung lắc kinh hoàng nhưng sau đó, chiếc lồng sáng màu vàng kia vẫn không hề lay động, nhốt chặt Thành chủ bên trong.
Tiếng sáo của Tô Tiện ngừng lại, bất giác nhìn sang bên kia, săc mặt Sở Khinh Tửu đã trắng bệch, tiếp tục giục pháp quyết trong tay, không dám lơi lỏng một phút giây nào.
Bên kia, Thành chủ Tứ Phương Thành liên tiếp dồn lực đánh vào lồng sáng, tuy vầng sáng kiên cố không bị đập vỡ nhưng mỗi chưởng của Thành chủ rơi xuống, sắc mặt Sở Khinh Tửu càng nhạt thêm. Thấy mồ hồi lạnh chảy dài trên trán Sở Khinh Tửu, Tô Tiện biết hắn không còn chống chọi được bao lâu, nàng biến sắc tiếp tục thổi sáo. Nhạc khúc lần này là "Đào Yêu", âm điệu ôn hòa như nước, linh khí hóa thành luồng sáng lấp lánh bay đến bên người Sở Khinh Tửu, trong tích tắc ánh sáng bạc đã bao trọn hắn bên trong. Tô Tiện đang dùng sức mạnh của mình trợ giúp Sở Khinh Tửu bố trận, hắn cảm nhận được hành động của nàng bèn mở mắt ra, tầm mắt cả hai giao nhau, Sở Khinh Tửu nhếch môi cười, khẽ nháy mắt với nàng. Trong giờ khắc thế này hắn còn cười được, Tô Tiện trông thấy cũng yên lòng hơn một chút.
Có sự giúp đỡ của Tô Tiện, trận pháp càng vững vàng, mọi người cũng bình tĩnh lại.
Chuyện bọn họ cần làm là nhốt Thành chủ Tứ Phương Thành ở đây chờ những người khác đến mới ra tay bắt giữ, nếu lỡ không may để y thoát ra thì khó tránh một trận đại chiến. Nên tiếp sau đây, mọi người phải hợp lực duy trì trận pháp, Mộ Sơ Lương bày thêm một kiếm trận xung quanh phù trận ấy rồi đến gần Tô Tiện, nói: "Thành chủ Tứ Phương Thành bị ma khí của vạn linh ma tâm xâm nhập thân thể, muội không có cách nào tiêu trừ ư?"
"Không thể." Tô Tiện lắc đầu. Có kiếm trận ở bên ngoài gánh nặng của Sở Khinh Tửu cũng giảm bớt, Tô Tiện buông Kỳ Hoàng Sáo xuống, "Nếu ta có thể tiêu trừ ma khí thì lúc trước đã trị khỏi cho Thành chủ trong Tứ Phương Thành rồi."
Mộ Sơ Lương nhíu mày, dường như có hơi khó hiểu, hồi lâu sau hắn hỏi tiếp: "Muội đã khôi phục ký ức lúc trước vậy muội có biết ai đã tịnh hóa ma khí của vạn linh ma tâm trên người muội không?"
Tô Tiện vẫn lắc đầu: "Không biết."
"Sao lại không biết?"
Thần sắc Tô Tiện phức tạp, trả lời: "Chuyện xảy ra hơn hai ngàn năm trước ta đều nhớ rõ, chỉ riêng chuyện đó ta không có ấn tượng gì cả."
Mộ Sơ Lương cảm thấy khó hiểu nhưng chuyện này có quá nhiều điều kỳ lạ, hai người chỉ nói đến đây, sau đó tiếp tục chuyên tâm ổn định trận pháp.
Cứ như vậy, hai ngày một đêm trôi qua.
Trong khoảng thời gian đó, Sở Khinh Tửu chưa từng di động nửa bước, mặc dù có tương trợ của Tô Tiện và những người khác nhưng pháp trận sắp đến cực hạn, không chịu đựng được nữa.
Sử dụng trận pháp này đã rất tốn sức, Tô Tiện tất nhiên biết rõ, trong trận thứ hai của Huyền Thiên Thí, các nàng đấu với yêu vật trong Hồng Hoang trận, cả mấy đệ tử Huyền Dương Phái cùng ra tay nhưng chỉ trấn áp được yêu vật mấy phút ngắn ngủi. Nay Sở Khinh Tửu chống chọi lâu như vậy thật chẳng dễ dàng.
Nhưng đã lâu như thế mà người bọn họ vẫn chưa tới.
"Nửa canh giờ nữa." Trong lúc sắc mặt ai nấy đều rất khó coi nhìn lồng sáng ngày càng yếu đi, Tô Tiện nghe thấy Sở Khinh Tửu nói. Sở Khinh Tửu cố duy trì trận pháp mà hai ngày nay chẳng nói tiếng nào, âm thanh lúc này đã khàn đi không ít. Hắn ngước mắt nhìn Tô Tiện, thấp giọng nói: "Nhiều lắm chỉ có thể chống đỡ được nửa canh giờ." Tuy rằng có tiếng sáo của Tô Tiện và kiếm trận của Mộ Sơ Lương tương trợ nhưng trận pháp đến giờ phút này đã đến cực hạn rồi.
Nét mặt Tô Tiện không tốt chút này, Mộ Sơ Lương bên cạnh lên tiếng: "Còn bao lâu nữa bọn họ mới tới nơi?"
Tô Tiện biết "bọn họ" mà Mộ Sơ Lương nói là ai, nàng ngước nhìn bầu trời u ám, mây đen giăng kín trên cao, thấp giọng nói: "Lúc nãy có người truyền tin tới nói là Hồng Uyên còn nửa ngày nữa mới đến, còn Thượng Quan Nghiêu..." Giọng điệu Tô Tiện nhàn nhạt như có điều suy tư, "Thượng Quan Nghiêu không tới."
"Không tới?" Mộ Sơ Lương không khỏi nhíu mày.
Tô Tiện gật đầu, nói: "Chuyện này không đúng lắm."
"Muội nghĩ đây là một ván cờ?" Mộ Sơ Lương hỏi.
Ánh mắt Tô Tiện khó dò, đáp: "Thượng Quan Nghiêu vẫn luôn thật lòng hướng về Ma giới, ông ta muốn phục sinh Ma quân gây ra chiến loạn mà thôi." Thế nhưng sau khi nàng khôi phục thân phận Vạn linh ma tâm, Thượng Quan Nghiêu vẫn rất tuân lệnh nàng, chưa thấy ông ta có hành động bất thường gì, mãi cho đến hôm nay.
Thượng Quan Nghiêu không còn nghe lệnh nàng nữa.
Loại người như Thượng Quan Nghiêu hẳn phải biết thực lực của ông ta không thể nào thắng nổi Tô Tiện. Trước đó Thượng Quan Nghiêu chịu quy phục Ma giới thì nên biết một khi ông ta có dị tâm Tô Tiện chắc chắn sẽ giết ông ta không tha. Nhưng bây giờ lại to gan tới mức dám kháng lệnh của Tô Tiện, chỉ có thể có hai nguyên nhân thôi.
Một là ông ta đã tìm được chỗ dựa vững chắc hơn. Còn nguyên nhân còn lại đó là ông ta nghĩ mình không cần phải sợ Tô Tiện nữa.
Bất kể là nguyên nhân nào cũng không phải chuyện tốt.
Chuyện của Thành chủ Tứ Phương Thành và Thượng Quan Nghiêu không hẹn mà tới khiến chẳng ai đỡ nổi. Phải chăng đây là là bước đầu tiên trong kế hoạch của Thượng Quan Nghiêu?
Trong lúc Tô Tiện thảo luận chuyện này với Mộ Sơ Lương, mặt đất chợt chấn động, phía sau truyền đến một âm thanh vang dội, mọi người kinh hoàng nhìn về phía ấy.
Dưới tầm mắt của mọi người, chưởng phong của Thành chủ Tứ Phương Thành quét qua phá nát lồng sáng vốn đã rất yếu ớt. Thần lực mạnh mẽ phóng thích đến vị trí mọi người đang đứng, Sở Khinh Tửu ở ngay dưới mũi công kích nên chịu trận, bị đẩy về sau vô số bước, cơ thể đập lên vách tường đổ nát đằng sau.
"Sở Khinh Tửu!"Tô Tiện biến sắc, không màng gì nữa mà xông thẳng qua chỗ hắn.
Sắc mặt Tô Tiện căng thẳng như vậy mà bản thân Sở Khinh Tửu không cảm thấy gì cả, hắn là con rối không cảm nhận được đau đớn, chỉ là hai hôm nay hao tổn linh lực thi thuật nên đích thực là người hắn không còn tí sức lực. Hắn tựa lên vai Tô Tiện, hơi bất lực nói: "Ta bất cẩn quá, để Thành chủ thoát thân rồi, các muội cẩn thận đấy."
Tô Tiện gật đầu, thầm nhủ trận chiến này không thể tránh khỏi rồi. Ngay sau đó, thần lực của Thành chủ lại phóng tới, Tô Tiện bảo vệ Sở Khinh Tửu đằng sau, Ly Hồn Hỏa bốc lên trong lòng bàn tay rồi lướt nhanh ra ngoài đối đầu với thần lực của Thành chủ. Chớp mắt, trời long đất lở!
Ngay khi Tô Tiện vừa xuất thủ, Mộ Sơ Lương cũng rút kiếm ra, kiếm quang như ánh trăng, phút chốc thắp sáng cả chiến trường, dưới lưỡi kiếm sắc bén là kiếm khí thuần túy vô ngần.
Kết cục sau đó là Mộ Sơ Lương bị đẩy lui về sau.
Trong màn cát bụi mù mịt, Tô Tiện đứng nguyên tại chỗ bảo vệ Sở Khinh Tửu sau lưng mình. Còn Thành chủ Tứ Phương Thành cũng không chịu chút thương tổn nào sau trận công kích vừa qua.
"Trên người y có một tầng hộ giáp." Sở Khinh Tửu nhìn thấy rõ ràng, lên tiếng nhắc nhở.