Tô Vàng Nạm Ngọc

Chương 89



Trời tháng bảy như trước có chút oi bức. Lý Tâm Ngọc cảm giác mình đang ôm cái lò lửa, đang ngủ bị hun nóng đến tỉnh giấc. Nàng mơ mơ màng màng đẩy đẩy ‘bức tường ấm’ bên người, ‘tường’ kia giật giật, cẩn thận từng li từng tí lui ra một chút, đợi nàng một lần nữa đi vào giấc ngủ lại quấn lên, đem nàng ôm vào trong lòng. Lý Tâm Ngọc bị đứt quãng giấc ngủ, lúc này mới mở ra đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, chống lại tầm mắt Bùi Mạc thanh sáng. Bùi Mạc hẳn là sau khi tập thể dục buổi sáng đã tắm rửa qua, sợi tóc hơi ẩm ướt, trên người mang theo hương bồ kết thơm ngát dễ ngửi, Lý Tâm Ngọc nhất thời ngơ ngẩn. Trời cao mây nhạt, năm tháng tĩnh hảo, thiếu niên âu yếm cười hôn tỉnh chính mình, đây là hạnh phúc an bình mà nàng của kiếp trước nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Đang suy nghĩ gì đấy?" Bùi Mạc nửa tựa ở đầu giường, quần áo đơn bạc hơi mở rộng, lộ ra lồng ngực, một điểm ấn ký chu sa ở dưới quần áo như ẩn như hiện. Bùi Mạc thân thể thon dài lại đẹp, rất là hấp dẫn mắt nhìn, Lý Tâm Ngọc cảm thấy mũi có chút phát nhiệt, bàn tay sờ soạng trên ngực cùng dưới bụng hắn một cái, dùng tiếng nói khàn khàn sau khi tỉnh giấc nói: "Quần áo mặc như thế này làm gì vậy?"

Bùi Mạc cười thanh, đem tay nàng nắm lấy, ở bên tai nàng nói nhỏ: "Thần, muốn cám dỗ điện hạ." Nói xong, hắn cúi đầu nhẹ nhàng mổ trên môi Lý Tâm Ngọc: "Ta đã lâu chưa chạm qua người."

Lý Tâm Ngọc cũng có chút tâm viên ý mã. Từ lần trước khai trai, hai người đã có hơn nửa tháng chưa từng ôn tồn qua, nàng xác thực cũng rất muốn, nhưng giương mắt nhìn sắc trời một chút, đã sắp đến chính ngọ, nếu như không hồi cung sẽ bị phát hiện. Lý Tâm Ngọc chính mình không quan tâm cái gì gọi là khuê dự, chỉ là Bùi Mạc mới lĩnh tước vị, nếu có chút điểm ô danh, liền sẽ bị ngôn quan hợp nhau tấn công, nàng không nỡ Bùi Mạc bị oan ức.

"Ngủ một giấc đến lúc này, ngươi hẳn là sớm một canh giờ đánh thức ta." Lý Tâm Ngọc sờ sờ hai má Bùi Mạc, có chút áy náy đáp: "Lần sau có được không?"

Trong mắt Bùi Mạc quả nhiên thoáng qua một tia thất vọng, nhưng cũng có thể hiểu: "Thấy người ngủ đến thật say, thực sự không đành lòng đánh thức người. Điện hạ đã bao lâu rồi không ngủ hoàn chỉnh một giấc, ân?"

"Một trận bệnh tình này của phụ hoàng ổn định, thần trí tỉnh táo không ít, ta cũng nhẹ nhõm một chút." Lý Tâm Ngọc ôm gáy Bùi Mạc, ngón tay vuốt ve sau tai hắn, dấu vết nô lệ chỗ đó đã giảm đi, cơ hồ nhìn không ra. Nàng hỏi: "Bùi Mạc, ngươi tức giận sao?"

Bùi Mạc buồn cười nói: "Vì sao phải tức giận?"

"Chúng ta cơ hội gặp mặt quá ít, hôm qua còn để ngươi đợi lâu như vậy."

"Có chút mất mát, nhưng không đến mức tức giận." Bùi Mạc ôm hông của nàng, để thân thể của nàng tới sát chính mình, đè thấp tiếng nói: "Cho nên, công chúa không tính toán bù đắp ta một chút?"

"Nóng." Lý Tâm Ngọc cười đẩy ra hắn.

"Ta cũng nóng." Tay Bùi Mạc khẽ vuốt ve trên eo nàng, ám chỉ hết sức rõ ràng.

"Từ từ, bản cung còn chưa rửa mặt..."

"Đợi lát nữa lại rửa."

"Không, đừng làm rộn... Ngô ngô!" Lý Tâm Ngọc bị hắn hôn đến thất điên bát đảo, trong mắt hàm hơi nước bất đắc dĩ nói: "Thực sự không còn sớm."

"Chỉ một hồi thôi." Nụ hôn cực nóng rơi trên gáy nàng, Bùi Mạc khàn khàn đáp: "Ta bảo đảm."

"Ngươi đâu phải một lần một hồi liền xong chuyện? Rõ ràng mỗi lần đều rất lâu..."

Nhưng mà phản kháng vô hiệu, những lời tiếp theo đã bị nuốt vào trong bụng. Đợi xong 'Một hồi' này, đã là chính ngọ. Lý Tâm Ngọc bụng đói kêu vang, sắc mặt ửng hồng tê liệt ở trên giường, toàn thân mỏi nhừ giống như cá muối. Bùi Mạc trái lại tinh thần sảng khoái, kiên nhẫn hầu hạ Lý Tâm Ngọc rửa mặt mặc quần áo, như là săn bắn thành công dã thú, thập phần thỏa mãn.

"Bùi Mạc ta nói với ngươi, người trẻ tuổi phải tiết chế." Lý Tâm Ngọc xoa eo khoác áo lên, chững chạc đàng hoàng nói. Bùi Mạc rất là vô tội: "Hơn nửa tháng mới cùng người một lần, còn chưa đủ tiết chế?"

Lý Tâm Ngọc hồi tưởng lại chính mình vừa rồi bị lật qua lật lại lăn qua lăn lại, bật thốt lên: "Tính theo canh giờ, một lần này của ngươi có thể bằng người khác bảy lần đấy?"

Bùi Mạc chợt cười, rũ mắt xuống có chút không có ý tứ. Hắn kéo tay Lý Tâm Ngọc, ở trên trán nàng nhẹ nhàng hôn, nói: "Đa tạ điện hạ khen."

"Ai khen ngươi ?" Lý Tâm Ngọc quả thực hắn không có cách nào, túm lấy đầu tóc vò rối tung, lại dùng cây trâm tùy ý búi lên ở đỉnh đầu, nói: "Ta thực sự phải đi về, nếu bị người phát hiện ta trắng đêm không về, còn không biết sẽ náo ra thế nào đâu."

"Dùng xong cơm chiều lại đi." Bùi Mạc giữ lại nàng. Thấy Lý Tâm Ngọc do dự, hắn lại hướng dẫn từng bước: "Người đồ ăn sáng cũng không ăn, vừa rồi lại mệt mỏi, không ăn một chút gì sao được? Yên tâm, thức ăn đã lệnh quản gia chuẩn bị tốt, không làm lỡ bao nhiêu thời gian, có được không, ân?"

Lý Tâm Ngọc khuất phục dưới mỹ sắc, cười nhéo nhéo lòng bàn tay Bùi Mạc: "Được thôi."

Phủ Tiêu quốc công trống rỗng, trừ mấy Bùi gia lão binh, đến một đầy tớ gái cũng không có, một bữa cơm ăn đến im lặng phăng phắc. Trong đình viện có một rừng tùng trúc, lúc ở trong sảnh ăn cơm, có thể nghe thấy gió thổi qua lá trúc sàn sạt tiếng vang, ngửi thấy được lá trúc thơm ngát nhàn nhạt, cũng thập phần lịch sự tao nhã.

"Thức ăn là ta cùng Nhiếp quản gia cùng làm, thua kém phòng ăn trong cung làm đến tinh xảo, không biết có hợp hay không hợp khẩu vị người?"

Bùi Mạc cho múc cho Lý Tâm Ngọc một bát canh cá trắng sữa, lại gắp thức ăn cho nàng, đến khi trong chén đầy ụ như ngọn núi, Lý Tâm Ngọc cười nói: "Đừng gắp nữa, ta ăn không vô nhiều như vậy."

Bùi Mạc nhìn nàng, rất có tâm kế nói: "Đừng có gấp, từ từ ăn."

Lại chậm nữa thì trời tối rồi! Lý Tâm Ngọc nhìn thấu kế hoãn binh, cười mỉm đáp: "Có phải hay không chờ ta ăn xong bữa cơm này, ngươi liền dùng cớ 'Sắc trời đã tối', lại giữ ta qua một đêm?"

Bị vạch trần mưu kế, Bùi Mạc cũng không quẫn bách, hỏi ngược lại: "Có thể sao?"

Lý Tâm Ngọc chỉ là cười. Bùi Mạc rũ mắt xuống buông tiếng thở dài: "Xem ra là không thể ."

Chờ đến lúc Lý Tâm Ngọc hồi cung, đã đến giờ Mùi, Bùi Mạc đưa nàng đến trước cửa cung, hai người ở bên trong xe ngựa lại sai lệch một hồi, Bùi Mạc mới hoàn toàn buông tay, lưu luyến cho nàng xuống xe ngựa.

"Bùi Mạc." Lý Tâm Ngọc xuống xe ngựa, lại không có lập tức rời đi, mà vén màn xe lên nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Ngươi có nguyện ý, cùng ta đi xem phụ hoàng không?"

Bùi Mạc lộ ra thần sắc kinh ngạc, hình như không rõ nàng vì sao đột nhiên lại yêu cầu như vậy.

"Phụ hoàng vẫn không hạ chỉ để ta gả cho ngươi, thật ra là có lo ngại." Lý Tâm Ngọc nói: "Cho nên, ta nghĩ để ngài biết ngươi rất tốt, đáng giá ta giao phó cả đời."

Bùi Mạc con ngươi rất sâu. Hắn như là nghiêm túc suy tư vấn đề này, khoảnh khắc mới nói: "Ta có thể không so đo chuyện năm đó, nhưng hắn chưa chắc có thể tiêu tan, lúc này đi gặp hắn, trừ nhắc lại chuyện xưa còn tăng thêm phiền não, thực sự không có có ích. Xin lỗi, Tâm Ngọc."

Lý Tâm Ngọc vốn cũng là vô ý hỏi, thấy Bùi Mạc nói rất có đáp lý, liền gật gật đầu: "Cũng tốt. Vậy, ta trở về nha?"

"Từ từ." Bùi Mạc xuống xe gọi nàng, dưới ánh mặt trời hướng nàng thâm tình cười: "Qua hai ngày tết Trung Nguyên, điện hạ có thể hay không xuất cung?"

"Được." Lý Tâm Ngọc nghĩ nghĩ, nói: "Nhưng tết Trung Nguyên phải tế tự tổ tiên, có khả năng ta sẽ chậm chút mới xuất cung, ngươi đợi ta."

Bùi Mạc 'Ân' một tiếng, ôn nhu nói: "Tạm biệt, điện hạ."

"Tạm biệt, Bùi Mạc." Lý Tâm Ngọc phất phất tay, sau đó quay người hướng về Bạch Linh đang chờ dưới cung thành đi đến. Thẳng đến khi bóng lưng của nàng tan biến, Bùi Mạc mới thu hồi tầm mắt, thay đổi hồi phủ. Không ngờ, Bùi Yên lại ngồi ở phủ đệ của hắn.

Cô cháu hai phủ đệ tiếp giáp mà sống, nhưng lại ít khi qua cửa. Trừ lúc vừa mới xuất cung, Bùi Mạc đi nhà Bùi Yên bái yết một lần, đây là lần đầu tiên nàng chủ động tới quốc công phủ.

"Dung dì." Bùi Mạc hướng nữ nô đứng trước cửa gật gật đầu, lúc này mới rảo bước tiến lên phòng khách, ngồi xuống phía đối diện Bùi Yên.

"Tam nương tử vì sao lại tới đây? Ấn theo lễ, hẳn là cháu trai phải đến bái phỏng cô mới đúng."

Bùi Yên hơi cúi đầu, dưới cổ áo lộ ra một đoạn cổ họng thon dài trắng như tuyết, vốn là dung nhan cực diễm lệ, lại vì tâm sự nặng nề mà bịt kín bóng mờ.

"Đêm qua Tương Dương công chúa tới gặp ngươi." Bùi Yên ngữ khí bình thản, hỏi: "Ngươi đã nghĩ kỹ sao, Bùi Mạc?"

Bùi Mạc yên ổn giương mắt, khóe miệng cong lên một độ cong tự nhiên: "Ngài biết nếu như ta nhận định một người, liền sẽ không đơn giản dao động."

"Cũng đúng, tổ huấn Bùi gia, chú ý thân tâm như một." Bùi Yên cúi đầu cười, lại tự giễu đáp: "Thân tâm như một a... Bùi Mạc, cô cô không có quyền chỉ trích ngươi cái gì, dù sao ngay cả ta cũng đều mơ hồ, thẹn với tổ huấn, thẹn với tào lang, càng thẹn với ta năm năm đầy ngập hận ý."

"Ta hiểu cảm thụ của ngài, nhưng kẻ gian đã đền tội, hoàng đế cũng ốm đau quấn thân, ta hi vọng ngàii có thể sống dễ dàng một chút."

"Ta không thể, Bùi Mạc!" Trong mắt Bùi Yên có ánh lệ, nhiều hơn là chấp niệm cùng không cam lòng. Nàng nói: "Ta vốn tưởng rằng, sau khi ngươi biết Lý Tâm Ngọc từng muốn giết chết ngươi, liền có thể hạ quyết tâm rời khỏi nàng. Nhưng ngươi hồ đồ, đến cả thù nhà cũng không muốn trả, lại cùng nữ nhi của kẻ thù tự định chung thân."

"Ta vẫn chưa buông thù nhà, ta chỉ là dùng phương thức của mình để giải quyết vấn đề, còn Lý Tâm Ngọc vì sao phải giết ta..." Dừng một chút, Bùi Mạc nâng lên cằm: "Nàng giết ta, là bởi vì ta trước đó từng bức tử nàng."

"Ngươi nói cái gì?" Bùi Yên trợn to mắt, lập tức hơi nhíu mày: "Ngươi có ý gì?"

"Ngài chỉ cần biết, Lý Tâm Ngọc thiếu ta, sớm đã trả sạch." Là dùng mạng của nàng trả sạch.

Bùi Yên vẫn không cách nào hiểu ý tứ này trong lời hắn nói, chỉ hỏi: "Nếu như ta nhất định phải giết bọn họ?"

"Ta hi vọng ngài không phải làm như vậy." Bùi Mạc bình tĩnh đáp: "Nhưng nếu như ngài kiên trì, ta sẽ ngăn cản."

Bùi Yên quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, rất lâu sau không nói gì. Chẳng biết tại sao, trước mắt nàng lại hiện ra hỉnh ảnh Lý Tấn đồ ngốc kia.

"Mới gặp gỡ chung tình, là bởi vì ngươi băng cơ ngọc cốt diễm quan Trường An; lúc gặp lại ái mộ, là bởi vì ngươi thân thế chìm nổi làm người ta thương hại; lần thứ ba thấy muốn định chung thân, là bởi vì ngươi cô tiêu ngạo thế sâu đến lòng ta... Yên nhi, ta muốn cưới ngươi."

Bùi Yên nhắm mắt lại, thanh âm Lý Tấn vẫn như ác mộng vang vọng ở bên tai.

"Tính khí cố chấp này của ngươi, thực sự là cùng đại ca cha truyền con nối." Một lát, Bùi Yên xoa xoa mi tâm, chôn ở đáy mắt lệ ý, ánh mắt phức tạp nói: "Mà thôi, ta là tới cùng ngươi cáo biệt."

Bùi Mạc giật mình, hỏi: "Ngài muốn đi đâu?"

Bùi Yên nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nói: "Trời cao biển rộng, luôn có chỗ cho ta dung thân. Ở lại thành Trường An, làm ta quá hao tổn tinh thần."

Bùi Mạc hỏi: "Là bởi vì Lý Tấn sao?"

Nghe thấy cái tên Lý Tấn, Bùi Yên có một chớp mắt thất thần. Nhưng này cái sững sờ ngắn ngủi rất nhanh bị chua xót khổ sở cùng hận ý thay thế, nàng cắn môi, hít sâu một hơi đáp: "Lúc Lý Tấn ân cần với ta, ta đích xác nghĩ tới uốn mình theo người, để hắn từng bước một trầm luân, rơi vào muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Nhưng bây giờ nghĩ lại, xác thực không cần thiết, hắn tự cao ngu xuẩn như vậy, mặc dù không có ta ở giữa làm khó dễ, cũng sớm muộn muốn diệt vong." Lời nàng nói cay nghiệt, nhưng trong mắt lại không có một tia sảng khoái, chỉ mệt mỏi rã rời: "Ta mệt mỏi, Bùi Mạc."

"Đổi hoàn cảnh khác cũng tốt." Thấy nàng tâm ý đã quyết, Bùi Mạc cũng không mạnh mẽ giữ lại, thuận miệng hỏi: "Ngài muốn định cư ở đâu? Ta sai người bố trí ổn thoả phủ trạch."

"Không cần, ta muốn vân du bốn biển, về quê ở ẩn núi rừng." Bùi Yên kiên quyết đứng dậy, cầm sa lạp đội lên trên đầu, che khuất dung nhan diễm lệ, tầm mắt đuổi theo cánh chim trời ngoài cửa xẹt qua, nhẹ giọng nói: "Đừng tới tìm ta, các ngươi tìm không được ta."

Nói xong, nàng quay người ra cửa, sa lạp màu trắng theo gió nhẹ bay, chưa từng quay đầu lại. Bùi Mạc liền biết, một lần quay người này, có lẽ một đời cũng sẽ không về.



Tết Trung Nguyên còn gọi là quỷ tiết, theo truyền thuyết ngày này quỷ môn mở ra, âm hồn người chết đi sẽ từ địa phủ trở về, nhìn thân nhân. Lễ tế tổ này, hoàng tử hoàng tôn theo thường lệ lễ bái tổ tiên linh vị, tụng kinh cầu phúc. Lý Tâm Ngọc đốt trên trăm chén đèn trường minh ở trong thái miếu quỳ một ngày, chân đã tê rần, một quyển kinh văn sao đến rồng bay phượng múa.

"Tâm nhi, thế nào lại không yên lòng như vậy?" Hoàng đế thời gian này tinh thần hơi tốt lên, liền cũng cậy mạnh giá lâm tế tự, thấy Lý Tâm Ngọc không yên, nhịn không được hỏi.

"Không có việc gì, phụ hoàng." Lý Tâm Ngọc vừa nghĩ tới Bùi Mạc còn đang ở ngoài cung chờ nàng, hận không thể thông thiên cuồng thảo, không dễ dàng gì sao hết kinh văn, nàng đem bút cất đi, xoa xoa cổ tay đau nhức thở một hơi dài nhẹ nhõm. Lúc này hoàng đế còn đang trong tổ miếu cầu phúc, Lý Tâm Ngọc không nên rời đi trước, liền nhỏ giọng nói: "Phụ hoàng, ngài mệt mỏi không? Con đỡ ngài trở lại nghỉ ngơi."

Lý Thường Niên liếc nhìn sắc trời bên ngoài hơi ảm đạm, lắc lắc đầu: "Còn sớm, trẫm lại sao thêm vài tờ."

Lý Tâm Ngọc thất vọng 'Nga' một tiếng, ánh mắt nhìn ra bên ngoài phiêu phiêu, chỉ trong nháy mắt, đã ở trên bồ đoàn thay đổi vài tư thế ngồi. Lý Thường Niên thấy nàng như vậy, liền biết nàng giấu tâm sự, nhịn cười đáp: "Con ra ngoài đi thôi, để Bạch Linh đi theo, trước giờ cung cấm về là được."

Nhận được sự cho phép Lý Tâm Ngọc trong nháy mắt bỏ qua lệnh cấm, bước nhanh chạy ra ngoài cửa, còn không quên quay đầu lại cười nói: "Cảm ơn phụ hoàng!"



Màn đêm buông xuống, Lý Tâm Ngọc xách váy chạy qua hành lang thật dài, la quần màu xanh biếc dưới ánh đèn đuốc tung bay. Không kịp đợi an bài liễn xa, nàng chạy đến ngoài cửa cung, Bùi Mạc quả nhiên đã chờ ở đây.

"Bùi Mạc!"

Nàng cười hướng hắn vẫy tay, nét mặt tươi cười dưới đèn đuốc cung tường phá lệ tươi đẹp. Bùi Mạc hôm nay mặc võ bào màu xanh ám văn, trên cổ lộ ra hai mảnh vạt áo trung y trắng như tuyết, đứng bên cạnh tuấn mã bờm đen, cười đến vô cùng có tính xâm lược.

"Điện hạ ra được sớm như vậy?"

Bùi Mạc rất là kinh ngạc vui mừng, vô thức mở hai cánh tay ôm Lý Tâm Ngọc nhào tới.

"Phụ hoàng khai ân, đặc biệt cho phép bản cung ra cùng phò mã hẹn hò!" Lý Tâm Ngọc nhíu mày, ôm eo Bùi Mạc không buông tay: "Chúng ta đi chỗ nào đây? Đi thả đèn trời sao?"

"Được, thả đèn trời xong ta dẫn người đi một nơi."

Bùi Mạc hai tay ôm eo Lý Tâm Ngọc, không cần tốn nhiều sức liền ôm nàng lên ngựa, lập tức đem cằm tựa vào trên vai nàng, cười nói: "Nắm chắc yên ngựa, cẩn thận ngã xuống."

Lý Tâm Ngọc siết yên ngựa, quay đầu lại bẹp một ngụm trên mặt Bùi Mạc, nói: "Đi mau đi mau, trước giờ cung cấm còn phải về đấy."

"Thị vệ của Điện hạ còn ở phía sau nhìn đấy, chớ lộn xộn." Bùi Mạc đè lại nàng không thành thật loạn ra tay, nhẹ nhàng cười: "Ta cũng không muốn trước mặt mọi người làm điện hạ."

Nói xong, hắn giương lên roi ngựa, hướng về phố xá náo nhiệt mà đi. Chu Tước nhai có một tòa cầu vượt màu son vắt ngang trên đường cái. Vì là tết Trung Nguyên, mọi người lên núi tảo mộ tế tổ, hoặc là đi bờ sông châm ngòi thả hoa đèn, rất ít người ra ngoài tìm vui, bởi vậy trên cầu vượt trống rỗng, thích hợp nhất hai người chung sống.

Bùi Mạc mua đèn trời, kéo tay Lý Tâm Ngọc tiến vào lưu ly các, lên lầu cao, sau đó đẩy cửa bước lên cầu vượt. Từ trên cầu nhìn xuống Trường An, lúc này vạn nhà đèn đuốc đã sáng, biến thành một mảnh biển lửa mênh mông, trên cầu vượt yên tĩnh không người, chỉ có đêm dài cuồn cuộn, sao như ngọn đuốc. Bùi Mạc cùng Lý Tâm Ngọc sóng vai đứng ở trên cầu, đốt sáp nến, đèn trời bị nóng nở ra, giống như nhẹ nhàng muốn bay lên. Bọn họ nhìn nhau, trong con ngươi có ánh lửa dịu dàng nhảy. Hai người đồng thời buông tay, đèn trời liền lắc lư bay lên, càng bay càng cao, càng bay càng cao, cuối biến thành một chấm nhỏ trên bầu trời Trường An.

Bùi Mạc nắm tay nàng, cùng nàng mười ngón đan vào nhau, thấp giọng nói: "Lúc này nên nói lời gì?"

"Hứa nguyện đi." Lý Tâm Ngọc nghĩ nghĩ, nhìn đèn trời nói: "Thứ nhất nguyện thịnh thế thái bình." Bùi Mạc nhìn nàng, ánh mắt sáng lên: "Thứ nhất nguyện cùng điện hạ mãi mãi bên nhau."

"Thứ hai nguyện thân hữu an khang, phúc thọ kéo dài."

"Thứ hai nguyện cùng điện hạ mãi mãi bên nhau."

Lý Tâm Ngọc không nín cười, nghiêng đầu hỏi: "Ngươi sao lại ước nguyện cái nào cũng giống nhau như thế?"

Bùi Mạc nghiêm mặt nói: "Nhiều lời mấy lần, trời cao mới có thể nghe thấy, phù hộ chúng ta."

Lý Tâm Ngọc trêu ghẹo hắn: "Là ai lúc Nguyên Tiêu còn nói chỉ cần thành tâm thì sẽ được đền đáp, cho dù không nói ra miệng, thần linh cũng sẽ biết được?"

Bùi Mạc nhìn nét mặt nàng sinh động tươi cười, nhịn không được cúi đầu, cùng trán nàng chạm nhau, chóp mũi tương để, mềm mại mà cố chấp nói: "Thứ ba nguyện cùng điện hạ mãi mãi bên nhau."

Lý Tâm Ngọc tiếng lòng khẽ động, ngọt ngào phi thường, khóe miệng cười thế nào cũng không thu lại được, nhẹ giọng nói: "Thứ ba nguyện người ta yêu, tất cả nguyện vọng của hắn đều có thể trở thành hiện thực."

Trên cầu, trời sao óng ánh, trăng sáng như sa, hồng lâu đèn đuốc tươi đẹp, Bùi Mạc cùng Lý Tâm Ngọc cầm tay nhau, yên tĩnh hôn. Lý Tâm Ngọc tựa ở trong lòng Bùi Mạc, nghĩ thầm nếu sớm biết cùng hắn cùng một chỗ vui vẻ như vậy, kiếp trước nàng nói cái gì cũng sẽ không buông tay.

"Ta muốn dẫn người đi gặp cha mẹ ta, có thể sao?" Bùi Mạc cùng nàng hô hấp giao triền, thấp giọng hỏi.

Lý Tâm Ngọc kinh ngạc: "Đi chỗ nào gặp?"

Bùi Mạc đáp: "Ta đưa di cốt bọn họ một lần nữa an táng, linh vị cung phụng ở trong phủ, người có nguyện ý cùng ta về phủ tế bái?"

Lý Tâm Ngọc có chút do dự, khó có khi sinh ra mấy phần không tự tin, suy nghĩ một chút nói: "Cha mẹ ngươi có thể hay không không thích ta?"

"Người tốt như vậy, vì sao không thích người?" Bùi Mạc nhéo nhéo lòng bàn tay của nàng, khích lệ nói: "Linh vị mà thôi, xú nàng dâu còn muốn gặp cha mẹ chồng đâu."

Lý Tâm Ngọc nghe không được người khác nói nàng 'Xấu', lập tức chợt nhíu lông mày. Bùi Mạc lạnh nhạt nói: "Huống chi điện hạ một chút cũng không xấu, vừa đẹp lại vừa ngon."

Thế là, Lý Tâm Ngọc lại không hiểu ra sao cả quẹo vào quốc công phủ. Trong đại đường để linh vị tổ tiên Bùi gia, tròn bốn hàng, Lý Tâm Ngọc vừa mới vào đến cũng có chút khiếp sợ, dù sao bên trong này có vài vị đã chết trong án oan. Bùi Mạc cắm hương dây trên lư hương, xoay người lại thấy Lý Tâm Ngọc đứng ở ngoài cửa trong bóng đêm, sáng tỏ cười, quay đầu hướng về linh vị nghiêm túc nói: "Tâm Ngọc là người con yêu nhất cuộc đời này, mọi người đừng dọa nàng."

Thấy hắn chững chạc đàng hoàng như vậy, Lý Tâm Ngọc cũng không khẩn trương nữa, đi vào trong đường chắp hương lạy ba lạy, nói: "Lão quốc công, lão phu nhân hảo." Nghĩ nghĩ, nàng lại nói: "Mạo muội đến đây, hi vọng mọi người không tức giận."

Nàng đem hương cắm vào trong lò, Bùi Mạc lập tức nắm bàn tay nàng, đối với linh vị vợ chồng Bùi Hồ An trịnh trọng nói: "Cha, nương, đây là phu nhân tương lai của con, con rất yêu nàng."

Lý Tâm Ngọc lập tức nói: "Ta cũng rất yêu ngươi."

Bùi Mạc cười, bưng lên bt rượu trên án kỷ, đem rượu đổ xuống đất dưới chân: "Nguyện cha mẹ ở trên trời anh linh, có thể giúp mong ước của hai ta bạch đầu giai lão."

Đông ——

Trong núi xa truyền đến tiếng chung cổ lâu dài, dường như tiếng trời vân gian truyền đến. Lý Tâm Ngọc dắt tay Bùi Mạc đi ra sân, tìm hướng tiếng chuông vang đến, hỏi: "Lúc này không phải chỉnh điểm, vì sao có tiếng chuông vậy?"

Bùi Mạc giải thích: "Chùa miếu trên núi, vì tế cô hồn dã quỷ mà nổi lên ba tiếng chuông."

Lý Tâm Ngọc 'Úc' một tiếng. Lập tức tiếng thứ chuông thứ hai truyền đến, lại là 'Đông' một tiếng, tuyên truyền giác ngộ. Rõ ràng là từ trên núi xa truyền đến tiếng vang, Lý Tâm Ngọc lại cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động đến run rẩy, linh hồn dường như muốn bắn ra bên ngoài cơ thể. Bùi Mạc cảm thấy được Lý Tâm Ngọc không thích hợp, quay đầu lại vừa nhìn, lập tức bị sắc mặt trắng bệch của nàng làm cho hoảng sợ.

"Tâm Ngọc, người làm sao vậy?" Hắn vội đỡ lấy nàng, lau đi mồ hôi lạnh trên thái dương nàng.

"Ta..." Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, phía xa lại truyền đến tiếng chuông đụng vang. Trong đầu Lý Tâm Ngọc ‘ông’ một tiếng, con ngươi đột nhiên lui, linh hồn trong thân thể dường như bay về phía chân trời, thành cô hồn dã quỷ, từ trên xuống dưới nhìn xuống tất cả. Dưới chân nàng mềm nhũn, thẳng tắp ngã vào trong lòng Bùi Mạc. Rơi vào một mảnh hắc ám, nàng nỗ lực giơ tay lên, hình như muốn chạm đến Bùi Mạc vì kinh ngạc lo lắng mà khuôn mặt hơi vặn vẹo, lại không thành công.

Lý Tâm Ngọc cho là mình lại sẽ chết. Nàng mơ thấy mình chìm trong một mảnh bóng tối không có mục đích, cứ đi đi hoài, nàng lại như là đột nhiên ngã vào một cái động không đáy, cảm giác mãnh liệt mất trọng lượng ép tới khiến nàng không thể hô hấp. Lý Tâm Ngọc hét lên một tiếng, bỗng nhiên giật mình tỉnh lại.

"Tâm Ngọc!"

Trên tay ấm áp, thanh âm lo lắng của Bùi Mạc ở bên tai vang lên, mang theo âm rung gọi: "Người ra sao rồi, chỗ nào không thoải mái?"

"Bùi Mạc?" Tầm mắt Lý Tâm Ngọc chậm rãi tập trung, thân thể rét run cũng dần dần cảm nhận được nhiệt độ. Nàng phát hiện mình nằm ở trong lòng Bùi Mạc, mà thân thể hắn, vì cực độ lo lắng mà khẽ run.

"Không có việc gì đâu, Bùi Mạc." Lý Tâm Ngọc vỗ vỗ cánh tay hắn, rút lui trong lòng hắn: "Ta ngủ bao lâu rồi?"

"Không đến một khắc đồng hồ, đã để Bạch Linh đi thỉnh thái y." Bùi Mạc chăm chú ôm lấy nàng, thần sắc vẫn không có chút khoảnh khắc nào buông lơi.

"Kinh động đến thái y, phụ hoàng và hoàng huynh lại sẽ lo lắng." Lý Tâm Ngọc ngồi thẳng người, ôm khuôn mặt căng thẳng của Bùi Mạc đáp: "Ta thực sự không có việc gì, có lẽ là vài ngày trước quá vất vả, thân thể có chút mệt mỏi."

Bùi Mạc vươn hai ngón tay đặt trên mạch Lý Tâm Ngọc, phát hiện mạch tượng nàng đích xác dần dần bình ổn, cũng không dị thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ta rất sợ, điện hạ." Bùi Mạc nói: "Vạn nhất người lại bỏ ta một mình rời đi, ta nên làm cái gì bây giờ?"

Thấy Bùi Mạc khó có lúc yếu đuối, Lý Tâm Ngọc trong lòng nổi lên một trận dày đặc đau đớn. Nàng không biết nên làm thế nào giảm bớt lo lắng trong lòng hắn, chỉ có thể một lần lại một lần hôn môi của hắn, trấn an nói: "Sẽ không, Bùi Mạc. Chúng ta mới hứa nguyện, muốn mãi mãi bên nhau."

Bùi Mạc vẫn không yên lòng, nhất định phải để thái y chẩn đoán mới để nàng trở lại. Chỉ cần liên quan đến Tương Dương công chúa đều là chuyện lớn, người của Thái Y viện rất nhanh đã tới rồi, xem mạch hội chẩn, cũng không lâu lắm liền cấp ra trả lời. "Công chúa thể hư, đúng là quá mệt mỏi."

Thái y lệnh một bên kê đơn thuốc, vừa hướng về Bùi Mạc một tấc cũng không rời nói: "Vài ngày trước công chúa hầu hạ bệ hạ, trắng đêm không ngủ, chắc hẳn là còn chưa điều dưỡng tốt. Tiêu quốc công chớ gấp, để công chúa an tâm điều dưỡng mấy ngày là được."

Lý Tâm Ngọc nửa nằm ở trên giường, nháy mắt cười nói: "Thái y, bản cung không còn chút sức lực nào, có phải hay không không thích hợp bôn ba mệt nhọc?"

"Ân? Công chúa còn có chỗ nào không thoải mái sao? Để cựu thần lại đến xem."

Thái y lệnh thả giấy bút đứng dậy, lại thấy Lý Tâm Ngọc nháy mắt ra hiệu cho mình. Lão thái y nhìn nhìn quỷ tinh linh Lý Tâm Ngọc, lại nhìn một chút Bùi Mạc bên cạnh nhíu nhíu mày, tỉnh ngộ cười nói: "Đúng vậy đúng vậy, công chúa không còn chút sức lực nào, nên ở lại phủ Tiêu quốc công nghỉ ngơi một đêm, không thích hợp bôn ba."

"Bạch Linh, nghe thấy không? Làm phiền ngươi hồi cung báo vưới phụ hoàng và hoàng huynh một tiếng, để cho bọn họ không lo lắng." Nói xong, nàng đem chăn đắp đến ngực, mở mắt nói: "Bản cung muốn ngủ."

"Úc, cựu thần xin cáo lui." Thái y lệnh buông phương thuốc, cùng Bạch Linh lui ra. Đợi bốn bề vắng lặng, Lý Tâm Ngọc mới cười hướng Bùi Mạc vẫy tay, vỗ giường gọi: "Tiểu Bùi Mạc, qua đây nha."

Bùi Mạc bất đắc dĩ, cởi ủng cùng ngoại bào ở bên người Lý Tâm Ngọc nằm xuống, đem nàng ôm vào trong lòng. Tay Lý Tâm Ngọc chui vào vạt áo hắn, lại bắt đầu không thành thật.

"Điện hạ." Bùi Mạc đè thấp tiếng nói lộ ra không thể tránh được.

"Ngươi không làm sao?" Lý Tâm Ngọc nháy mắt mấy cái: "Bản cung đều đã đưa tới cửa rồi."

"Hôm nay không làm." Bùi Mạc hôn một cái lên trán của nàng, trong mắt mang theo vài phần đau lòng: "Người trước tiên ngủ một giấc, một canh giờ sau dậy uống thuốc cùng dược thiện."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv