Trong phòng, thái tử đứng dựa dưới cửa sổ, quạt xếp trong tay gõ gõ, phát ra âm thanh có tiết tấu vang lên. Nhìn thấy Lý Tâm Ngọc tiến vào, hắn phút chốc đứng thẳng người, một bộ dạng đang xem kịch vui, ra oai nhắc tới: “Tâm nhi, ta đã sớm nói, cái tên tiểu nô lệ kia của muội thân phận quá mức nguy hiểm, nuôi bên người sớm muộn cũng gặp chuyện không may... Chậc, muội xem ta nói đúng hay không? Cũng không phải ta nói cho phụ hoàng, hôm qua đêm hôm khuya khoắt muội lại truyền thái y đến Thanh Hoan điện, động tĩnh lớn như vậy, muốn phụ hoàng không biết cũng khó, tra được thân phận Bùi Mạc cũng là chuyện sớm muộn.”
Lý Tâm Ngọc ngoáy ngoáy lỗ tai, khuôn mặt không trang điểm vẫn như trước kiều diễm vô cùng, ung dung đáp: “Hoàng huynh sáng sớm tới đây, chính là vì muốn xem chuyện cười của muội?”
Lý Tấn tức đến trợn trắng hai mắt, đem bàn tay nhéo nhéo má Lý Tâm Ngọc, cả giận nói: “Muội thật không có lương tâm, ta mặc kệ chuyện bị phụ hoàng trách móc nặng nề nguy hiểm tới mật báo cho muội, muội cứ như vậy vu tội cho ca ca sao?”
“Được rồi, ta biết ca ca sẽ giúp ta.” Lý Tâm Ngọc nhoẻn miệng cười, đem vẻ mặt thay đổi nhanh chóng phát huy đến tận cùng, ưỡn mặt hỏi: “Bùi Mạc hiện tại thế nào, phụ hoàng không làm khó hắn chứ?”
“Tạm thời ở trong đại lao Hình bộ ngây ngốc, tay chân vẫn còn nguyên.”
“Cùng với dự liệu của muội không sai biệt lắm, phụ hoàng tuy cố chấp một chút, nhưng cũng không phải là người thích giết chóc.” Lý Tâm Ngọc kéo tay áo Lý Tấn, đáng thương nói: “Vẫn còn phải xin hoàng huynh giúp một chuyện, sai người bảo vệ Bùi Mạc, đừng để cho kẻ gian nhân lúc này mưu hại hắn.”
Hai bên lông mày Lý Tấn nhíu thành chữ “bát”, thu lại cây quạt trong tay, không tình nguyện nói: “Ta tới mật báo cho muội đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, sao lại còn phải giúp hắn?”
“Không phải giúp hắn, là giúp muội muội tốt của huynh.” Lý Tâm Ngọc nheo mắt lại, đáp: “Huống chi, chuyện huynh vụng trộm đem Liễu Phất Yên tiến cung, muội còn chưa nói với phụ hoàng đâu!”
“Muội... Làm sao biết?”
Lý Tấn vừa thấy muội muội nhà mình lộ ra vẻ giảo hoạt tươi cười như vậy, liền biết đại sự không ổn, vội giơ tay đầu hàng: “Được, được được được, ta giúp muội, giúp muội!”
“Đa tạ hoàng huynh.”
Có huynh trưởng trong bóng tối giúp đỡ, Lý Tâm Ngọc sức mạnh tăng lên rất nhiều, nói với Lý Tấn: “Tìm người nhìn chằm chằm Bùi Mạc, chỉ cần không ảnh hưởng đến tính mạng thì không cần quấy rầy hắn. Việc này liền xin nhờ hoàng huynh, ta sẽ đi gặp phụ hoàng.”
“Ai, Tâm nhi! Muội chậm một chút!”
Gà mẹ Lý Tấn theo sau Lý Tâm Ngọc, ân cần dạy bảo: “Muội gặp phụ hoàng thì ngữ khí tốt một chút, đừng chọc người tức giận! Phụ hoàng lớn tuổi, không chịu được kích thích!”
“Biết biết!” Lý Tâm Ngọc phất tay một cái, nhanh hơn một nhịp bước ra cửa, leo lên liễn xa một đường đi về hướng bắc. Từ sau khi Ngô Hoài Nghĩa chết đi, phòng luyện đan trống không, Lý Thường Niên liền không đến dưỡng sinh điện, mà là dời đến Hưng Ninh cung phía bắc nghỉ ngơi điều dưỡng.
Lý Tâm Ngọc tiến vào điện, Lý Thường Niên đưa lưng về phía nàng, nhìn chân dung Uyển hoàng hậu trên tường đến đờ ra. Trên chân dung, Uyển hoàng hậu vẫn như trước cười đến diễm lệ, dáng vẻ đẹp đẽ chiếu rọi muôn phương, mà Lý Thường Niên hai bên tóc mai sớm đã vương màu sương trắng, xương bả vai thon gầy nổi lên dưới long bào, hiện ra dáng vẻ lụ khụ.
Lý Tâm Ngọc không nói gì, đứng dậy đi tới bên người Lý Thường Niên quỳ xuống, hai tay đặt trên trán, cúi đầu hướng về chân dung Uyển hoàng hậu hành đại lễ.
“Nói đi, ngươi cùng dư nghiệt Bùi gia từ khi nào bắt đầu?”
Lý Thường Niên nâng nàng dậy, đôi mắt đầy tơ máu hơi nhô ra, âm thanh bể dâu: “Ngay trước linh vị mẫu thân ngươi, không được nói dối.”
“Giữa tháng tám năm ngoái, lúc con đi Bích Lạc cung đã gặp hắn, vừa gặp đã thương, đưa hắn mang về Thanh Hoan điện.” Lý Tâm Ngọc ôm Lý Thường Niên đỡ đến ghế bên cạnh, lại nhẹ nhàng đấm vai cho hắn, nhỏ giọng nói: “Phụ hoàng, hắn tên là Bùi Mạc, không phải dư nghiệt.”
“Tâm nhi, từ nhỏ đến lớn, trẫm mọi chuyện đều chiều theo ý con, chỉ có việc này, không thể tùy tính tình của con càn quấy.” Lý Thường Niên nắm lấy tay Lý Tâm Ngọc, đốt ngón tay gầy khô nhuốm màu vàng nhạt, như thể đoạn cành khô mất nước, than thở: “Nếu như con đã chơi đủ, vậy liền đưa hắn thả lại nô lệ doanh, cuộc đời này không cần cùng hắn gặp lại.”
“Con làm không được, phụ hoàng.”
Lý Tâm Ngọc ngồi xổm người xuống, ngửa đầu nhìn Lý Thường Niên, khẩn cầu: “Con không phải chỉ vui đùa một chút, con là thật lòng thích hắn, hắn cũng đáng được con thích.”
“Nhưng phụ thân của con, đã diệt toàn tộc hắn!”
Nhiều năm như vậy, Lý Thường Niên thanh tâm quả dục rốt cuộc nổi giận. Ánh mắt hắn đục ngầu hơi chớp động, nhìn nữ nhi tao nhã trước mặt, âm thanh khàn khàn: “Hắn lấy thân phận như vậy chôn giấu ở bên cạnh con, cực kỳ nguy hiểm! Trẫm thà rằng để con gả cho một kẻ không quyền không thế phố phường bạch y, cũng sẽ không để hắn tiếp tục ở lại bên cạnh con!”
“Phụ hoàng, nhưng con không muốn gả cho người khác, con chỉ thích hắn.”
“Con có biết hắn là người như thế nào không? Hắn bị bắt làm đầy tớ lúc mới mười ba tuổi, lại có thể bình an lớn lên thậm chí tiếp cận đến cạnh con, nhất định là người tâm cơ sâu nặng.”
Lý Tâm Ngọc nghĩ nghĩ, ôn nhu nói: “Hắn là người như thế nào, chắc hẳn phụ hoàng sớm đã thẩm vấn qua. Lấy tính cách của ngài, nhất định sẽ làm cho hắn lựa chọn giữa con và tự do, con nghĩ, hắn nhất định là lựa chọn con, có đúng hay không?”