Đau, đau quá... Ngực đau, đầu cũng đau, trong óc tiếng thét chói tai như thủy triều vọt tới, kèm theo tiếng gió tiếng mưa ngoài phòng, khiến hắn không thể tiếp nhận. Gương mặt trẻ tuổi đẹp đẽ của Bùi Mạc một mảnh trắng bệch, hắn gắt gao cắn môi dưới tái nhợt, bên thái dương mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vô số hình ảnh xa lạ trong đầu hắn hiện lên…
Tuyết đầu mùa Bích Lạc cung, thiếu niên cô đơn mang xiềng xích. Dưới mái hiên chuông gió lanh lảnh, thiếu nữ mười lăm tuổi rạng rỡ cười, nói với hắn: “Tên đầy tớ này thật đẹp mắt, bản cung muốn hắn.”
Ngày xuân diễm lệ thơm ngọt, đế cơ mỹ lệ cướp đi quyển sách trên tay hắn, vừa cắn vừa hôn lên môi hắn, thơm tho ngọt ngào, giảo hoạt tươi cười làm rối loạn tiếng lòng hắn. “A Mạc, hóa ra ngươi thích bản cung nha!”
Ai? Là ai đang nói chuyện?!
“Lúc người và ta ngủ chung một giường, da thịt thân cận, người đã nói người thích nhất ta... Công chúa, người đừng gả cho Quách Tiêu, cũng đừng tìm nam nhân khác, người chờ ta một chút, chờ ta một chút có được không?”
Quách Tiêu... con trai Vũ An hầu Quách Trung, phò mã Quách Tiêu? Không, không đúng. Nếu như Quách Tiêu là phò mã, vậy ta... Bùi Mạc ta là ai?
“Lý Tâm Ngọc, người đã từng yêu ta chưa?”
“Đã hiểu, người không yêu ta.”
Không, công chúa thích ta, nàng yêu ta!
Bùi Mạc hai tay ôm ngực trái, lắc lắc đầu, thanh âm trong đầu tiêu tan, trước mắt lại hiện lên một mảnh ký ức xa lạ. Hắn khoác kiên giáp ngăn ở trên đường, chặn lại đoàn xe xuất giá, đế cơ một thân giá y trẻ tuổi mặt đầy hốt hoảng, trở thành tù binh trong lều trại của hắn... Nến đỏ chập chờn, hôn bào đỏ tươi, hắn cùng với nàng uống rượu giao bôi, ôm nhau mà ngủ... Nhưng mà sau một khắc, hàn quang thoáng hiện, công chúa điện hạ hắn yêu nhất tự tay dùng kim kê hắn tặng đâm vào lồng ngực của hắn. Cờ chiến phần phật, không gió vẫn gào thét, mùa tuyết lớn năm ấy hắn trở lại Trường An, rốt cuộc, dẫn đầu đội quân thuộc về mình một đường công thành bức vua thoái vị. Nhiệt khí thở ra trực tiếp ngưng tụ thành băng, nhưng hắn không có chút cảm giác lạnh lẽo nào, cả người tràn ngập nhiệt huyết sôi trào, hắn vốn cho là mình rốt cuộc đã có thể cùng nàng sánh vai, hắn sắp hoàn chỉnh có nàng! Thế nhưng, chờ đợi hắn chỉ là... Máu!
Tuyết dưới mặt đất đều là máu! Tóc dài xõa tung, bàn tay cứng còng lạnh ngắt, là thứ gì đắp ở dưới chiếu?! Như thể thấy thứ gì đó thật đáng sợ, Bùi Mạc bỗng nhiên mở to hai mắt, phát ra một tiếng bi thương rống giận. Sau đó, toàn thế giới một mảnh trời đất quay cuồng, hắn ngất xỉu trong lòng Lý Tâm Ngọc, hai mắt nhắm nghiền, rơi vào hôn mê. Mà lúc này, tại Thái sử cục, Hạ Tri Thu một thân bạch y đứng lặng trên ban công. Cuồng phong gào thét, hắn ngửa đầu nhìn tia chớp rạch nang bầu trời, khe khẽ thở dài: “Mây đen tế nguyệt, sấm mùa xuân nổ vang, trời đất khác thường, thế cục Trường An sợ là không yên ổn.”