Tháng Tám sắp kết thúc, cuộc sống hàng ngày của Ân Tô Tô là ban ngày làm việc quay phim, buổi tối về nhà "chơi trò chơi" với chồng kim chủ, có thể miêu tả là vô cùng thú vị và phong phú.
Chớp mắt đã đến ngày Phí Nghi Chu tới Ma Cao để tham dự một bữa tiệc rượu.
Hôm nay là ngày 31, ngày cuối cùng của tháng Tám, một ngày ác mộng đối với tất cả các học sinh ở Trung Quốc, đối với những người trưởng thành đã bước vào xã hội làm việc thì đó chỉ là một ngày làm việc bình thường.
Ân Tô Tô đến phim trường vào sáng sớm như thường lệ, vừa trang điểm vừa đọc kịch bản cho cảnh quay hôm nay.
Vì đã hứa với chồng kim chủ sẽ cùng anh đến dự tiệc rượu ở Ma Cao nên Ân Tô Tô đã xin phép đoàn làm phim vài ngày trước, đồng ý cho cô rời phim trường đúng giờ vào lúc một giờ chiều nay.
Cảnh buổi sáng được quay khá suôn sẻ.
Khoảng mười một giờ, các diễn viên và nhân viên đều đi nhận cơm hộp và trở về khu vực nghỉ ngơi của mình để dùng bữa, Ân Tô Tô trở lại phòng thay đồ để Hứa Tiểu Phù giúp cô tẩy trang.
Mặt tồi tệ của những bộ phim hồi hộp, đụng cái là bị bắt cóc, đụng cái bị thương.
Hứa Tiểu Phù nhúng bông tẩy trang vào nước tẩy trang chuyên dụng, cẩn thận lau sạch huyết tương trên mặt Ân Tô Tô, thuận miệng nói: "Chị Tô Tô, chiều nay chị xin nghỉ có chuyện gì sao?"
"Phải cùng vị kia đi dự tiệc." Ân Tô Tô trả lời một cách tự nhiên và tùy ý, "Nói là ở Ma Cao."
"Ma Cao?" Hai mắt cô gái nhỏ sáng lên, hưng phấn nói, "Em chưa từng tới Ma Cao, chị đã từng tới đó chưa? Vui không ạ?"
Thấy Hứa Tiểu Phù quan tâm đến Ma Cao như vậy, Ân Tô Tô cũng sẵn lòng chia sẻ với cô ấy, cô kiên nhẫn nhẹ nhàng đáp: "Chị đã đến đó vài lần rồi. Ma Cao là một nơi khá nhỏ nhưng có nhiều tòa nhà kiểu Bồ Đào Nha nên trông có vẻ khá kỳ lạ, rất tuyệt để chụp ảnh. Còn về những địa điểm vui chơi... có lẽ chị không phải là người địa phương nên chưa đủ hiểu biết. Chị chỉ biết có một vài sòng bạc và khách sạn không tệ, ngành công nghiệp chính ở đó là du lịch. Em có thể đến sòng bạc và đặt cược vài trăm đô, rất nhiều trải nghiệm."
Sau khi lau sạch huyết tương giả, Hứa Tiểu Phù lại lấy khăn mặt sạch lau mặt cho Ân Tô Tô, tiếp tục tò mò hỏi: "Vậy bọn chị muốn đi Ma Cao, đã đặt vé máy bay chưa? Đi ra ngoài như vị đó chắc hẳn luôn ngồi khoang hạng nhất phải không chị?"
Ân Tô Tô im lặng trong hai giây, nói: "Không."
"Hả?" Hứa Tiểu Phù sửng sốt, "Chẳng lẽ sẽ ngồi hạng phổ thông? Không phải chứ?"
Ân Tô Tô: "Vị đó chỉ đi bằng máy bay công vụ tư nhân."
Hứa Tiểu Phù: "... Được rồi." Thế giới người giàu nằm ngoài sức tưởng tượng của em.
Sau khi trò chuyện vu vơ với Hứa Tiểu Phù một lúc, vào lúc một giờ, Ân Tô Tô lên chiếc Maybach và lao về Phí trạch ở khu Nam Tân, bắt đầu suy nghĩ về việc trang điểm cho buổi tiệc rượu.
Làm một bình hoa giúp chồng kim chủ giữ thể diện, Ân Tô Tô rất tự ti, sau khi chạy vội về phòng ngủ chính, cô đi thẳng đến khu vực trang phục của phòng thay đồ và chọn ra từng món đồ một.
Hàng chục chiếc váy dạ hội tinh xảo được treo trong khu vực trang phục, tất cả đều được Phí Nghi Chu mua lần lượt trong thời gian cô chuyển đến đây. Có những tên tuổi lớn quốc tế, cũng có các thương hiệu thiết kế trong nước, có các buổi trình diễn thời trang cao cấp, cũng có những bộ sườn xám thủ công do các bậc thầy thực hiện.
Tìm kiếm một lúc, mắt cô sáng lên, cô lấy một chiếc váy đuôi cá bó sát màu tím đậm rồi nhanh chóng mặc vào.
Mặc quần áo xong, cô ngồi lại bàn trang điểm, đang định bắt đầu trang điểm thì tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Ân Tô Tô nghi hoặc, cô bước tới mở cửa, nhìn thấy chú Thận đang đứng ở cửa, đi theo sau chú Thận là một số nam nữ quần áo thời thượng.
Ân Tô Tô: "Có chuyện gì vậy chú?"
"Ân tiểu thư, đây là đoàn đội do đại thiếu gia sắp xếp, phụ trách tạo hình cho sự xuất hiện của cô trong bữa tiệc tối nay."
Chú Thận nở nụ cười thoải mái, nháy mắt ra ngoài khi nói. Các thành viên trong đoàn đội lập tức bước vào phòng ngủ và ấn Ân Tô Tô vẫn đang bối rối trở lại bàn trang điểm, người làm tóc thì làm tóc, người trang điểm thì trang điểm, phân công công việc rõ ràng và bận rộn.
Ân Tô Tô cũng bị cởi chiếc váy đuôi cá và mặc một chiếc váy dạ hội sườn xám cách tân hoa mộc lan màu trắng, chiếc áo choàng và đuôi váy dài được trang trí bằng lông chim màu trắng khiến cô trông đầy thần tiên.
Hai giờ sau, trang điểm xong, Ân Tô Tô nhìn gương một vòng, vô cùng ngạc nhiên trước nữ minh tinh xinh đẹp bên trong.
Sau khi cảm ơn các thầy cô trong đoàn đội trang điểm, cô cầm túi đi ra ngoài, bắt xe thẳng đến sân bay.
Phí Nghi Chu hôm nay đến Ma Cao để bàn chuyện hợp tác, buổi sáng máy bay công vụ riêng của anh đã bay đến Ma Cao, lại quay trở lại thủ đô đón Ân Tô Tô.
Cabin khổng lồ trống rỗng.
Đội ngũ phục vụ trên chuyến bay cực kỳ chu đáo, phục vụ trà, đồ ăn nhẹ, trái cây và các bữa ăn bếp riêng. Ân Tô Tô một mình tận hưởng những dịch vụ tuyệt vời này chỉ cảm thấy mơ màng.
Sau khi ăn uống và xem phim suốt chặng đường, khi máy bay bắt đầu hạ cánh, Ân Tô Tô nhận được tin nhắn WeChat từ chủ của chiếc máy bay tư nhân.
Phí Nghi Chu: [Anh vừa bàn chuyện xong, giờ sẽ đến sân bay đón em.]
Ân Tô Tô chớp mắt, trầm ngâm trả lời anh: [Anh mệt mỏi cả ngày rồi, không cần đến đón tôi đâu. Địa chỉ của bữa tiệc tối ở đâu cứ gửi vào điện thoại của tôi, tôi sẽ tự mình đến.]
Tin nhắn đã gửi đi nhưng bên kia không trả lời.
Khoảng nửa giờ sau, máy bay công vụ đã đến Ma Cao.
Khi Ân Tô Tô đi ra ngoài, cô thấy đi giày cao gót không thuận tiện nên tùy tiện xỏ một đôi giày thể thao, cất đôi giày cao gót vào túi. Vì vậy, khi con trai cả của Phí gia lần đầu tiên nhìn thấy vợ mình tại nhà gia ở sân bay máy bay công vụ, khung cảnh đã diễn ra như sau.
Cô gái trẻ mặc một bộ váy Trung Hoa lộng lẫy, mái tóc dài vén lên một nửa, trang điểm tinh xảo, toàn thân gần như phát sáng dưới sự phản chiếu của ánh mặt trời lặn, vô cùng xinh đẹp. Tuy nhiên, gấu váy có lẽ quá dài, ảnh hưởng đến việc đi lại, cô dùng tay nắm một góc váy, dưới bắp chân thon dài trắng nõn lộ ra mang một đôi giày thể thao màu trắng đặc biệt bắt mắt, khiến bước đi của cô như một cơn gió nhẹ.
Phí Nghi Chu nhướng mày, vứt điếu thuốc trên tay vào gạt tàn, đứng dậy đưa tay đón cô.
Một nụ cười rạng rỡ tự động xuất hiện trên khuôn mặt Ân Tô Tô, làm lơ bàn tay đang duỗi ra của anh, chỉ mỉm cười hào phóng: "Phí tổng."
Tay Phí Nghi Chu giơ lên giữa không trung, dừng lại một giây, sau đó bình tĩnh cúi đầu. Ánh mắt anh đánh giá trên người cô một vòng, thản nhiên nói: "Tạo hình và sự kết hợp của Ân tiểu thư thực sự rất độc đáo."
Ân Tô Tô nghẹn lời, biết anh đang chế nhạo cô đi giày thể thao với bộ lễ phục thanh lịch, liền lúng túng nói: "Đôi giày cao gót mà đội tạo mẫu đưa cho tôi quá cao, khi tiệc tối sắp bắt đầu tôi sẽ thay."
Phí Nghi Chu nghe được, có chút cau mày: "Em mang không thoải mái?"
Ân Tô Tô nhẹ nhàng nói: "Không có đế chống thấm nước nên chân tôi hơi mỏi."
Phí Nghi Chu không nói thêm gì nữa, anh hơi cong cánh tay dài của mình, lịch sự duỗi về phía trước, dùng ánh mắt ra hiệu. Cô chợt bừng tỉnh, ngoan ngoãn vòng qua, hai người cùng nhau bước ra khỏi nhà ga rồi trực tiếp ngồi xe rời đi qua lối đi riêng của tòa nhà chính thức.
Bữa tiệc tối tối nay do tập đoàn Phong Thái ở Ma Cao tổ chức để chào mừng lễ khai trương khách sạn sòng bạc trên biển quy mô lớn thứ 31 trên thế giới, một bữa tối trên du thuyền đặc biệt đã được tổ chức để mời những người nổi tiếng từ mọi tầng lớp xã hội đến tham quan giao lưu.
Khoảng tám giờ tối, màn đêm buông xuống, đêm ở Ma Cao bắt đầu.
Một chiếc Bentley màu đen tuyền mang biển số Ma Cao dừng ở bến tàu.
Ân Tô Tô lấy ra đôi giày cao gót màu bạc từ trong túi mang theo bên mình, chuẩn bị thay.
Phí Nghi Chu rũ mắt nhìn thấy, lại nói: "Em chờ một chút."
Ân Tô Tô bối rối, ngước mắt lên đầy khó hiểu: "Chờ gì cơ?"
Phí Nghi Chu không trả lời, bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Mười lăm phút sau, một chiếc ô tô khác mang biển số Ma Cao chạy êm ru và đậu cạnh chiếc Bentley.
Cửa xe mở ra, trợ lý Hà mặc vest, đi giày da bước xuống xe. Anh ta xách theo một túi quà xinh đẹp trên tay rồi đi thẳng đến chiếc Bentley.
Phí Nghi Chu hạ cửa sổ xuống.
Hà Kiến Cần mỉm cười: "Mua được rồi, thưa tiên sinh."
"Cảm ơn." Phí Nghi Chu nhận lấy túi quà, mở ra lấy ra một hộp giày cứng màu hồng nhạt.
Ân Tô Tô sửng sốt hỏi anh: "Bảo sao vừa rồi tôi không thấy trợ lý Hà. Anh nhờ anh ta mua một đôi giày mới cho tôi à?"
"Ừ." Phí Nghi Chu nhẹ nhàng đáp lại, mở hộp giày ra, bên trong là một đôi giày nữ màu xám bạc như ngọc trai, đế phẳng.
Anh dùng tay trái lấy chiếc giày ra, cúi xuống, tay phải nắm vào mắt cá chân thon thả của cô, hơi nâng lên rồi xỏ chiếc giày qua mũi chân của cô.
"Tôi, tôi tự mang..." Ân Tô Tô hoảng hốt trước hành động của anh, vô thức muốn rút chân lại.
Vị đại lão này thân phận thế nào, làm sao có thể dùng đôi tay vốn luôn nắm giữ đại cục của anh để xỏ giày cho cô?
Nhưng sự phản kháng của cô không có ý nghĩa thực sự.
Phí Nghi Chu thậm chí không hề ngước mắt lên mà chỉ đơn giản nói "Đừng cử động", đã phá vỡ thành công sự phản kháng yếu ớt của cô.
Ánh mắt anh rơi vào mắt cá chân trắng sáng bóng của cô, chỉ cảm thấy xương cốt mảnh khảnh và yếu ớt, đặt giữa lòng bàn tay mình, như thể chỉ cần một lực nhỏ nhất cũng sẽ gãy. Vì vậy, động tác anh nhẹ nhàng cũng dịu dàng hơn, dùng một lực nhỏ lên đốt ngón tay, xỏ chân trái cô vào chiếc giày đế bằng.
Thình thịch thình thịch.
Nhịp tim của Ân Tô Tô không còn trật tự, cô cắn nhẹ môi, ngơ ngác nhìn khuôn mặt Phí Nghi Chu trước mặt.
Anh và cô lần lượt ngồi ở hai bên trái và phải ở giữa xe, khoảng cách giữa họ vốn không xa, lúc này để thuận tiện đi giày cho cô, anh cúi người, cúi đầu, đầu gối trái phải chăng đã nửa quỳ trên tấm thảm mềm trên sàn mấy lần, để cô đặt chân lên.
Góc độ này tạo cho cô một tư thế từ trên cao nhìn xuống, cũng có thể coi là cô đang nhìn xuống anh.
Xương trán đầy đặn và rộng, vị trí hốc mắt đặt vào, tạo thành một đôi lông mày đặc biệt thâm thúy, sống mũi thẳng và mạnh mẽ, toàn thân là một đường xương đặc biệt mịn màng. Chóp mũi là một hình tam giác đẹp khi nhìn từ trên cao, hoàn hảo đến mức không thể tìm ra một khuyết điểm nào.
Thực sự...
Càng nhìn càng thấy vừa mắt.
Tâm trí của Ân Tô Tô như đi vào cõi thần tiên. Một lúc sau, Phí Nghi Chu giúp cô mang hai chiếc giày vào xong.
Anh cúi đầu nhìn vài cái, sau đó đặt chân phải của cô trên đầu gối anh xuống sàn xe, nhẹ nhàng nói: "Thử giẫm lên hai lần xem chân có mỏi không."
Mặt Ân Tô Tô đỏ bừng, tai cũng đỏ bừng, nghe xong lời anh nói cô không biết phải nói gì, chỉ có thể vâng lời anh, hai chân luân phiên, giẫm mạnh lên đệm thảm trong xe.
Giẫm xuống, lại giẫm lần nữa.
Thấy đôi giày này không chỉ có kích thước phù hợp mà còn có đế mềm nên mang khá thoải mái.
"Rất mềm, không hề mỏi." Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng pha chút tò mò, "Sao anh biết tôi đi giày cỡ mấy?"
Phí Nghi Chu nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô, đột nhiên mỉm cười nói: "Em là vợ anh, chúng ta mỗi ngày đều ngủ chung giường, nếu anh còn không biết em mang giày cỡ bao nhiêu, chẳng phải quá thất trách sao?"
Sau khi nghe lý luận này, Ân Tô Tô im lặng, cảm thấy chột dạ không thể giải thích được.
Vì ngày nào anh cũng ngủ chung giường nên biết cỡ chân của cô nên cô quả thực rất xấu hổ. Cho đến nay, cô không những không biết anh đi giày cỡ bao nhiêu mà thậm chí còn không biết anh mặc áo sơ mi và áo vest cỡ nào.
Im lặng hai giây, cô chỉ có thể thì thầm hai chữ: "Cảm ơn."
Phí Nghi Chu không nói thêm gì nữa, chỉ cầm tay cô, kẹp giữa các ngón tay, dắt cô ra khỏi xe.
Những tòa nhà cao tầng trong cảng tràn ngập ánh đèn neon, những ngọn đèn chiếu ánh sáng nhiều màu sắc xuống mặt biển, một con tàu du lịch sang trọng dài khoảng 300 mét, rộng khoảng 34 mét đang neo đậu trong cảng. Cabin cũng được thắp sáng rực rỡ, bãi đậu xe lộ thiên của bến tàu chật kín xe sang, gió biển thổi qua, xe sang tụ tập, người nổi tiếng tụ tập, y hương tấn ảnh.
Các doanh nhân giàu có và quý tộc tập trung tại cảng, gặp nhau, chào hỏi những người họ biết, gật đầu mỉm cười với những người họ không biết và lên tàu một cách có trật tự dưới sự hướng dẫn của những người phục vụ.
Một dịp lớn cười nói rầm rộ.
Ân Tô Tô đi theo Phí Nghi Chu vào phòng tiệc, hai người vừa bước vào cửa đã trở thành tâm điểm tuyệt đối của căn phòng.
Những người lớn tuổi giàu có và nổi tiếng biết đến Phí Nghi Chu chứ không quen Ân Tô Tô, khi nhìn thấy hai người xuất hiện cùng nhau, sự chú ý của họ đã bị thu hút, một là vì thân phận của con trai cả nhà họ Phí, một là vì người đẹp rực rỡ và quyến rũ bên cạnh đại công tử.
Về phần các tiểu thư, phu nhân hay người mới nổi đều trố mắt kinh ngạc.
Người cầm quyền Phí thị từ xưa đã kín tiếng, hiếm khi tham gia các hoạt động xã hội của giới thượng lưu, những người trẻ tuổi không biết anh, nhưng họ biết nữ minh tinh bên cạnh anh, người gần đây đã trở nên rất nổi tiếng.
"Đây không phải là Ân Tô Tô sao?" Một thiên kim tiểu thư mặc bộ váy Chloe mới nhất nhỏ giọng nói, ngạc nhiên, "Cô ấy cũng nhận được thiệp mời?"
"Làm sao cô ta có thể được mời. Không thấy cô ta còn có người đồng hành sao, rõ ràng cô ta chỉ là bình hoa bổ sung thôi." Người trả lời là một phu nhân trẻ tuổi đang xách chiếc túi của Alexander.
Giọng tiểu thư Chloe trở nên khàn khàn nhỏ hơn: "Trên mạng có tin đồn rằng có người đứng sau Ân Tô Tô, chẳng lẽ là người bên cạnh cô ấy?"
Phu nhân trẻ tuổi Alexander liếc nhìn bạn mình, ánh mắt đặc biệt sâu xa: "Cô có biết vị kia là ai không? Đừng nói nhảm ở đây."
"Là ai?" Thiên kim tiểu thư tò mò.
"Đó là con trai cả của Phí gia." Phu nhân trẻ tuổi ngẩng đầu kiêu ngạo nói, cảm thấy khá tự hào vì mình hiểu biết hơn và nhân mạch tốt, tiếp tục nói, "Vị trưởng công tử này trời sinh tính tình kín đáo, chưa bao giờ dính líu đến nữ minh tinh, càng không thể nâng đỡ bất kỳ nữ minh tinh nào."
"Hả?" Thiên kim tiểu thư càng kinh ngạc hơn, "Vậy hai người này sao có thể xuất hiện cùng nhau?"
Phu nhân trẻ tuổi giơ khăn choàng lên, mỉa mai nói: "Chắc là do chiêu trò của Ân Tô Tô. Trèo không tới nhà họ Phí, nhưng vẫn có thể tìm được người kết bạn trong bữa tiệc, dù sao cô ta trẻ trung lại còn xinh đẹp."
"Có thể." Thiên kim tiểu thư gật đầu, tặc lưỡi hai lần, "Những nữ minh tinh thế này đang cố gắng hết sức gả vào hào môn. Mỗi lần có dịp như này, vừa nghe mùi liền tới đây."
Phu nhân trẻ tuổi che miệng cười khẩy: "Dù sao trong vòng cũng có rất nhiều người thích đóng vai người nổi tiếng, nếu đi loanh quanh ở những nơi như thế này hai lần, thả lưới, có thể sẽ bắt được một con cá già."
...
Đối mặt với nhiều ánh mắt và bình luận khác nhau, nhịp tim của Ân Tô Tô có chút nhanh. Cô mím môi, hơi nhếch cằm, không ngừng mỉm cười, đi theo Phí Nghi Chu tiến vào xã hội thượng lưu mà cô chưa từng đặt chân tới này.
Người cầm quyền Phí thị, đi đến đâu cũng được các vì sao vây quanh.
Chưa đầy mười phút sau khi vào địa điểm, số người đến nâng ly và trò chuyện với con trai cả đã vượt quá hai con số.
Ân Tô Tô không có hứng thú với những hòn đảo, đất hay công nghệ sinh học mà họ nói đến, nhưng cô buộc mình phải mỉm cười và đứng cạnh Phí Nghi Chu làm nền bình hoa xinh đẹp của mình.
Sau một thời gian, cảm thấy hơi nhàm chán.
Trong bữa tiệc tối kiểu này, các ông lớn kết bạn với nhau và mở rộng mối quan hệ, một ngôi sao nhỏ trong làng giải trí như cô cũng không nói được một lời.
Rốt cuộc, cô không thể tìm được ai đó để nói về những buổi biểu diễn trong dịp như vậy.
Nghĩ đến đây, Ân Tô Tô không khỏi cảm thấy có chút thất vọng. Một người phục vụ đi ngang qua, hỏi cô có muốn uống gì không.
Cô cầm ly sâm panh, nhấp một ngụm, ngơ ngác nhìn đài phun nước trong nhà.
Bên này.
Phí Nghi Chu vừa mới xử lý xong hai gã người Âu, quay đầu lại liền thấy cô gái bên cạnh vẻ mặt uể oải, xem ra không mấy hứng thú và không vui.
Anh hơi nghiêng người, thì thầm vào tai cô: "Em chán à?"
"Có một chút." Ân Tô Tô tỉnh táo lại, chọn nói cho anh biết sự thật. Vừa nói xong, cô không khỏi lại ngáp một cái, nhẹ giọng phàn nàn: "Tôi vì xin nghỉ cùng anh tham gia tiệc tối, buổi sáng phải vội vàng quay năm cảnh, buổi chiều lại trang điểm và tạo hình rồi ngồi máy bay lên đường, vừa buồn ngủ vừa đói."
Cô dịu giọng phàn nàn, lời phàn nàn không còn giống như một lời phàn nàn nữa mà giống như làm nũng dịu dàng hơn. Trong lòng Phí Nghi Chu cũng mềm mại, anh hơi cong khóe miệng, nhẹ nhàng nói: "Hay anh kêu trợ lý Hà giúp em mở một phòng, em lên lầu nghỉ ngơi một lát, anh sẽ cho người mang cho em chút thức ăn?"
Ân Tô Tô nghe vậy chớp mắt, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được được. Còn anh thì sao?"
Phí Nghi Chu: "Muốn anh ngủ cùng em?"
"... Không phải." Ân Tô Tô nghẹn lời, im lặng một lúc, rồi thay đổi cách nói, nói: "Dù sao thì tôi cũng là bạn nữ đồng hành của anh, đặc biệt đến đây để giữ thể diện cho anh. Tôi đi rồi, những người khác đều có bạn nữ, anh không có, có thấy mất mặt không?"
Phí Nghi Chu nhìn cô, bình tĩnh nói: "Không đến mức mất mặt, anh chỉ sợ nhớ em."
Ân Tô Tô: "..."
Ân Tô Tô không ngờ rằng anh có thể nói lời cợt nhả nghiêm túc với cô ở nơi công cộng như vậy. Im lặng một lúc, cô không để ý đến câu nói của anh rằng anh sẽ nhớ cô, ngược lại hỏi: "Bữa tiệc này khi nào mới kết thúc?"
Phí Nghi Chu nói: "Xem thư quy trình, 10 giờ 30 sẽ chuyển đến sòng bạc tầng cao nhất, không muốn chơi có thể rời đi bất cứ lúc nào, muốn chơi có thể thức cả đêm."
"Cả đêm?" Ân Tô Tô ngạc nhiên, lẩm bẩm: "Giới thượng lưu các anh chơi dữ quá, thức cả đêm chơi bài bạc, không sợ mất tiền lại mất sức khỏe."
Phí Nghi Chu đã uống mấy ly rượu, ánh mắt nặng trĩu, nụ cười lười biếng: "Đã là trò chơi, đương nhiên phải chơi vui vẻ."
"Được rồi..." Ân Tô Tô suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng đồng ý với đề nghị trước đó của anh, nói: "Được, phiền anh bảo trợ lý Hà mở phòng cho tôi, tôi thực sự rất buồn ngủ, chợp mắt trong phòng một lúc. Khi nào anh phải đi cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ xuống tìm anh."
Phí Nghi Chu đáp lại cô: "Được."
Sau khi thỏa thuận xong, Phí Nghi Chu gọi điện cho Hà Kiến Cần.
Trợ lý làm việc cực kỳ hiệu quả, ba phút sau anh ta đến phòng tiệc và đưa Ân Tô Tô đến phòng tổng thống nhìn ra biển trên tầng mười bảy của du thuyền.
Sau khi đưa người đến, trợ lý Hà quay người rời đi.
Sau khi tạm biệt trợ lý Hà, Ân Tô Tô đóng cửa lại, vỗ nhẹ khuôn mặt gần như bị hủy hoại bởi nụ cười cứng ngắc suốt đêm, rên rỉ thả mình xuống chiếc ghế sô pha mềm mại trong phòng.
Cởi giày, chơi điện thoại một cách chán nản một lúc, không lâu sau, lại nghe thấy tiếng chuông cửa.
Ding dong.
Ân Tô Tô ngồi dậy khỏi ghế sô pha với thân hình mệt mỏi, chân trần lấy đôi giày gia dụng dùng một lần, xỏ vào rồi đi tới mở cửa.
Thì ra là nhân viên phục vụ khách sạn mang cho cô một bữa ăn kiểu Pháp.
Ân Tô Tô lúc này đang đói cồn cào, khi nhìn thấy đồ ăn, đôi mắt xám cô lập tức sáng lên, cô không làm phiền người phục vụ bưng đồ ăn vào phòng, dùng hai tay nhận lấy rồi đặt lên bàn ăn. Cô ngồi xuống, cầm lấy dao nĩa bắt đầu khai tiệc.
Vừa cho miếng bít tết vào miệng, cô vừa lướt ngón tay nghịch điện thoại.
Đột nhiên có một tiếng ding, trong nhóm WeChat "Vườn ươm của phú bà" xuất hiện một tin nhắn mới, Ân Tô Tô cắt và nhìn vào, là của Hứa Tiểu Phù.
Hứa Tiểu Phù: [Chị Tô Tô! Thế nào thế nào? Tiệc tối trên du thuyền có vui không ạ?]
Hứa Tiểu Phù: [Chị có bức ảnh nào không, em thực sự tò mò là hình dáng gì [mắt long lanh.jpg]]
Ngay sau đó, tin nhắn của Lương Tịnh cũng hiện lên: [Nha đầu này thật không hiểu chuyện gì hết. Chị Tô Tô của em trên danh nghĩa là bạn nữ bình hoa, nhưng thực ra là đi hưởng tuần trăng mật, làm sao có thời gian rảnh trả lời tin nhắn của em?]
Hứa Tiểu Phù: [Được rồi...[Thất vọng.jpg]]
Ực.
Ân Tô Tô nhai miếng bít tết chín bảy phần trong miệng, nuốt xuống, gõ trả lời: [Du thuyền rất sang trọng, cảnh đêm Ma Cao cũng rất đẹp. Về bữa tiệc tối này, không vui chút nào.]
Sau khi nhấn nút gửi, cô tiện tay chụp ảnh bữa ăn kiểu Pháp trước mặt gửi cho nhóm, kèm theo dòng mô tả: [Chồng thì đang uống rượu giao lưu ở tầng dưới, còn em phòng không gối chiếc ở tầng trên, thật là một "tuần trăng mật" hoàn hảo.]
Hứa Tiểu Phù: [Có điều phải nói, món ăn này nhìn khá ngon...]
Hứa Tiểu Phù: [Nhưng sao Phí Nghi Chu lại quá đáng như vậy? Anh ấy đưa chị đi dự tiệc rồi bỏ chị ở đó một mình? [Giận dữ.jpg]]
Lương Tịnh cũng phụ hoạ: [Đúng đó. Những gì kim chủ ba ba của chúng ta làm không đúng lắm.]
Lương Tịnh: [Nhưng đàn ông ấy mà, đừng mong đợi họ sẽ có những thứ tốt đẹp như vậy.]
"..." Nhìn thấy chị em bắt đầu tấn công Phí Nghi Chu theo nhóm, Ân Tô Tô cắn nĩa và cau mày, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, cô chắp hai tay lại, dùng đầu ngón tay gõ vào màn hình.
Ân Tô Tô: [Không, không, mọi người đừng hiểu lầm.]
Ân Tô Tô: [Không phải anh ấy để em ở đây, mà là em quay phim và ngồi máy bay tương đối mệt, em nói mệt muốn ngủ nên anh ấy mở phòng cho em nghỉ ngơi.]
Ân Tô Tô: [Anh ấy thực sự rất tốt.]
Hứa Tiểu Phù: [?]
Lương Tịnh: [?]
Lương Tịnh: [@Ân Tô Tô, người chị em có gì không đúng nha, hai tụi chị cũng chưa nói xấu gì vị gia kia phải không, sao em lại hốt hoảng nhảy cẫng như vậy?]
Bên kia màn hình, Ân Tô Tô bị Lương Tịnh tra hỏi, tức khắc cảm thấy chột dạ, lúng túng trả lời: [... Em nhảy cẫng chỗ nào chứ...]
Hứa Tiểu Phù: [Chị nhảy hay không tụi em không thấy, nhưng tụi em đều thấy chị rất lo lắng bảo vệ anh ấy.]
Lương Tịnh: [?!]
Lương Tịnh: [Em và Phí Nghi Chu hiện đã là vợ chồng hợp pháp, việc em lo lắng bảo vệ anh ta là điều bình thường. Nhưng chị nhấn mạnh nhiều lần, nhắc nhở em lần nữa! Quản chặt trái tim mình, nhất định đừng sa đà!]
Ân Tô Tô: [Mắt nào của chị thấy em sa đà chứ? Em rất tỉnh táo.]
Lương Tịnh: [Em tỉnh táo thì tốt.]
Lương Tịnh: [Nếu không, chờ em từ trong mộng tỉnh lại, có muốn khóc cũng không thể khóc, chị nói cho em biết.]
Nhìn lời khuyên thần hồn do chị em đặc vụ gửi đến, Ân Tô Tô cau mày, cảm thấy hơi bực bội vô cớ, sốt ruột gõ: [Em biết em biết em biết. Có một chuyện mà chị nói đi nói lại hoài, em không phải là một đứa trẻ.]
Lương Tịnh: [Chị thấy em ngơ ngơ, sợ em sẽ bị người giàu có này lừa.]
Lúc này Hứa Tiểu Phù có lẽ đã ngửi thấy mùi thuốc súng giữa hai người trong nhóm, Hứa Tiểu Phù nhanh chóng đứng ra, chuyển chủ đề để giải quyết ổn thỏa.
Hứa Tiểu Phù: [Đúng rồi, Tô Tô, ngày mai là sinh nhật của chị, tối nay em phải đi ngủ sớm, không thể chúc phúc cho chị, chúc chị sinh nhật vui vẻ trước ạ!]
Tiếp theo đó là biểu tượng cảm xúc dễ thương hình chú gấu đang cầm chiếc bánh.
Ân Tô Tô cảm động, cong môi, trả lời Tiểu Phù: [Cảm ơn em!]
Lương Tịnh: [Sinh nhật vui vẻ.]
Lương Tịnh: [Chúc em tuổi mới tránh xa những người đàn ông kịch bản, không lo não yêu đương [cười].]
Ân Tô Tô cầm điện thoại phụt cười lớn, vừa tức vừa buồn cười, lại cảm động, cô gõ: [Ha ha. Miễn cưỡng cảm ơn à.]
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Ân Tô Tô tắt màn hình điện thoại và tiếp tục ăn bít tết của mình.
Cô ngước mắt lên và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phía xa, đại dương bao la và bầu trời tối nối liền nhau hiện lên một màu đen thẫm, tạo thành sự tương phản mạnh mẽ với thành phố cảng neon.
Cô không khỏi choáng váng.
Nếu chị Lương và Tiểu Phù không nói với cô, cô gần như đã quên mất rằng sau 12 giờ đêm là sinh nhật của cô.
Vào đêm trước sinh nhật của mình, cô được chồng kim chủ đưa đến Ma Cao và làm bình hoa để cùng anh đi dự tiệc tối. Chờ đến mười một giờ đêm, có lẽ cô phải lên máy bay từ Ma Cao về Bắc Kinh...
Ngày mai sinh nhật thì sao chứ?
Cô còn phải đến phim trường trước 8 giờ kìa!
Lịch sử luôn giống nhau một cách đáng ngạc nhiên.
Ân Tô Tô nhớ lại bữa tối lần trước của Chu gia ở núi Thái Bình, Hồng Kông, nghĩ tối nay cũng sẽ phải thức khuya để bắt chuyến bay và không thể ngủ ngon, cô không khỏi cảm thấy buồn bã, đột nhiên món bít tết trước mặt không còn ngon nữa.
Tùy tiện nhét vài ngụm cho no bụng rồi nằm xuống sô pha nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Ngủ một giấc không biết bao lâu.
Vài giờ sau, có tiếng gõ cửa đánh thức Ân Tô Tô khỏi giấc mơ - cộc cộc.
Cô mơ màng mở mắt rồi ngồi dậy, lúc đầu chưa nhận ra mình đang ở đâu. Sau vài giây chậm lại, đợi cả ba hồn bảy vía về chỗ cũ rồi đứng dậy, chộp lấy đôi dép đi trong nhà đi tới mở cửa.
Ngoài cửa, ánh sáng trong hành lang hơi mờ, dưới bức tranh sơn dầu màu đậm thời trung cổ, một người đàn ông cao lớn, cương nghị nhìn cô chằm chằm, đôi mắt cụp xuống, ánh mắt đen tối u ám.
Ân Tô Tô ngủ say đến nỗi búi tóc bị bung ra, mái tóc xoăn được búi xõa sau gáy khiến cô trông càng thêm quyến rũ.
Cô muốn dụi mắt, nhưng sau đó nhận ra mình đang trang điểm nên đưa tay vuốt tóc, ngơ ngác hỏi: "Phải chuẩn bị đi rồi sao?"
Điều mà Ân Tô Tô không ngờ tới là cô vừa hỏi xong, Phí Nghi Chu đột nhiên đưa tay ôm eo cô rồi kéo cô tới.
Động tác của anh tuy thân mật nhưng lại độc đoán và vô lý.
Mùi thơm đậm đà của rượu hòa quyện với hương vị luôn sảng khoái và mát lạnh của anh xộc thẳng vào mũi. Ân Tô Tô bị anh kéo vào lòng, mặt đỏ bừng, cô hoảng loạn đưa tay đẩy anh ra, thấp giọng nói: "Anh làm gì vậy, người khác sẽ nhìn thấy mất, bị chụp ảnh là xong!"
Không để ý đến sự phản đối của cô, Phí Nghi Chu cúi đầu đến gần cô: "Cũng không hỏi là ai gõ cửa, trực tiếp tới mở cửa. Gan lớn như vậy, không sợ anh là người xấu sao?"
"Tôi... tôi căn bản chưa tỉnh ngủ." Cô lẩm bẩm giải thích, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn xung quanh, sợ có người đột nhiên xuất hiện cắt đứt mối tư tình của cô với anh, "Nghe thấy gõ cửa, theo bản năng đi tới mở, làm sao có thể nghĩ nhiều như vậy."
Cô không biết anh đã uống bao nhiêu rượu, có say hay không, cô chỉ thấy đôi mắt anh tối sầm, trong đó phản chiếu mặt đỏ tai hồng và hoảng loạn của cô.
Phí Nghi Chu ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, cũng không đi sâu vào việc cô mở cửa mà không hỏi ai, ôm cô trở về phòng.
Phòng tổng thống nhìn ra biển có diện tích 100 mét vuông và có ban công.
Phí Nghi Chu đẩy cánh cửa kính sát đất ra, ôm thật Ân Tô Tô rồi đi thẳng ra ban công.
Đây là vùng biển ngoài khơi, xung quanh vẫn còn dấu vết của ánh sáng, nhưng đứng ở đây nhìn ra xa, biển chẳng hề có chút dịu dàng lãng mạn ngày nào mà trông giống như một con quái vật bóng tối khổng lồ có thể nuốt chửng mọi thứ.
Gió biển ban đêm rất mạnh, mái tóc dài của Ân Tô Tô bị thổi bay điên cuồng, cô cảm thấy lạnh lẽo, không khỏi muốn trốn vào trong vòng tay anh.
Phí Nghi Chu chú ý đến động tác nhỏ đáng yêu của cô, hơi cong môi, cởi áo khoác vest khoác lên vai cô, ôm cô thật chặt.
Anh tựa đầu lên đầu cô, cô hơi nâng cổ lên, để trán cô chạm vào chiếc cằm góc cạnh của anh.
"Ở đây gió rất lớn." Ân Tô Tô hoang mang, "Sao anh lại đưa tôi ra đây?"
"Đợi một chút." Anh nói nhẹ nhàng.
Trong mắt Ân Tô Tô hiện lên vẻ bối rối, cô mấp máy môi định hỏi điều gì khác, tuy nhiên, ngay sau đó, với một tiếng "bụp" nhẹ, một vòng cung rực rỡ thắp sáng bầu trời.
Toàn bộ bầu trời đêm bị nổ tung.
Bầu trời đầy pháo hoa, lung linh rực rỡ, tươi đẹp chói mắt. Những tia lửa và sợi chỉ vàng bắn ra tứ phía, như thác vàng từ cung trời đổ xuống, như mực vàng chảy ra từ tay áo tiên nhân say rượu chấp bút.
Pháo hoa tràn ngập bầu trời, rực rỡ đến nỗi chúng phản chiếu ánh sáng lấp lánh trên mặt biển.
"..."
Ân Tô Tô sững sờ, nhìn lên pháo hoa trên bầu trời, đôi mắt mở to vì sốc và ngạc nhiên. Cùng lúc đó, cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh vang lên bên tai cô, thì thầm: "0 giờ. Sinh nhật vui vẻ, cô gái nhỏ của anh."