Waiting for
Giữa mùa hè, Diệp Tái Ninh đã chụp ảnh xong cho một trong bốn tạp chí phụ nữ lớn trong nước vào ban ngày và còn phải tham dự tiệc tối của một thương hiệu thời trang vào buổi tối.
Người trong phòng thay đồ bận rộn đến rối tinh rối mù, sánh vai nhau, tất cả mười mấy nhân viên đều vây quanh một ngôi sao lớn như cô ấy. Mễ Gia kẹp điện thoại bằng bờ vai, nghiêng đầu nghe điện thoại, cầm một chiếc váy đen mới nhất của Valentino và hỏi nhỏ Diệp Tái Ninh có thích không?
Bỗng nhiên, chuyên gia trang điểm bất cẩn kéo một sợi tóc của cô ấy, cơn đau ập đến, Diệp Tái Ninh nhíu mày một chút, như một vết nứt trên bức tranh sơn dầu của một người đẹp.
Chuyên gia trang điểm nói liên tục: “Sorry cục cưng, có làm em đau không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Tái Ninh không để ý, chỉ nhìn thoáng qua chiếc váy đen hở lưng trên tay Mễ Gia, nhìn sang chỗ khác, giơ một ngón tay với cô ta.
Mễ Gia ngay lập tức hiểu ngầm, lập tức lặn đi lấy quần áo cho cô ấy một lần nữa.
Thay đổi hàng chục bộ liên tiếp.
Cuối cùng Diệp Tái Ninh cũng vừa ý một chiếc váy nhung xẻ chữ V màu đỏ sẫm.
Sau khi thay quần áo, tạo hình xong, Diệp Tái Ninh xách váy đi dự tiệc tối.
Những phục sức đẹp trong dạ tiệc, chiếc đèn chùm kim cương chiếu trên những ly rượu, rực rỡ và lung linh. Mọi người đều ăn mặc xa hoa, khuôn mặt nở nụ cười có lệ xã giao, giống như một trăm bóng ma đi trong đêm.
Bỗng nhiên Diệp Tái Ninh cảm thấy thật mệt mỏi trong giây lát.
Vì vậy, cô ấy tùy hứng bỏ qua khâu phát biểu của thương hiệu và chuồn ra ngoài.
Trong xe RV, Diệp Tái Ninh hất đôi giày cao gót pha lê mười centimet, lộ ra cổ chân trắng nõn thon thả, tựa đầu vào ghế sau rồi nhắm mắt lại, lông mi như lông quạ rủ xuống, ánh đèn ngoài cửa sổ xe quét qua một nửa đôi môi đỏ mọng của cô ấy.
Đẹp đến rung động lòng người.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Điện thoại vang lên tiếng ding dong trong trẻo trong màn đêm yên tĩnh mênh mông.
Móng tay được sơn màu chạm vào điện thoại, tắt màn hình, một người bạn gửi tin nhắn đến, một câu rất ngắn gọn:
Filone, anh ta kết hôn rồi.
Ngay lúc đó, trái tim như bị bóp chặt, Diệp Tái Ninh cảm thấy cả người như bị ấn vào trong nước, xung quanh chỉ có tiếng bong bóng ùng ục, từng nhịp thở bị cướp đi, muốn vùng vẫy nhưng không thể.
“Dừng xe.” Diệp Tái Ninh lên tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em đi trước đi, chị xuống đi dạo.” Diệp Tái Ninh nói.
Không chờ trợ lý nam bắt đầu nhắc nhở, Diệp Tái Ninh nhanh chóng xuống xe, “rầm” một tiếng, cửa xe đóng sầm lại, cô ấy còn giơ ngón giữa về phía sau.
Làn váy nhung màu đỏ sẫm ấy đung đưa, biến mất trong màn đêm.
Diệp Tái Ninh đi lang thang trên đường không có mục tiêu, cứ đi mãi, cô ấy lại đến trước một thuỷ cung.
Tiếc là đèn đã tắt, chủ tiệm đã đóng cửa rồi.
Diệp Tái Ninh xách theo làn váy, bước lên, gõ cửa cuốn một cách cố chấp.
Cửa cuốn màu xanh lam vang lên tiếng rung đùng đùng, bụi rơi xuống, phủ lên khuôn mặt đẹp đẽ của cô ấy.
Như ngọc trai phủ đầy bụi.
Diệp Tái Ninh dứt khoát ngồi lên bậc thềm trước thuỷ cung, mặc kệ mặt đất ẩm ướt do mưa rơi vào chạng vạng.
Bộ váy giá bảy chữ số bị chà đạp như thế nhưng đôi mắt của cô ấy không chớp một cái nào.
Diệp Tái Ninh lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra, môi đỏ ngậm lấy, bật lửa phát ra một tiếng "cạch", lửa bật, ánh lửa màu đỏ cam chiếu sáng sườn mặt của cô ấy.
Làn khói xám từ từ thở ra.
Xinh đẹp và lười biếng.
Không biết ban đêm quá yên tĩnh hay là do lúc này cô ấy đang ngồi trước thủy cung và nhận được tin kết hôn của anh ta cách đây mười lăm phút.
Diệp Tái Ninh lập tức nhớ lại rất nhiều chuyện cũ trong quá khứ.
Có ai ngờ một sao nữ đang nổi tiếng mặc một chiếc váy đỏ sẫm, không màng đến hình tượng mà ngồi bệt trên bậc thềm bụi bặm trước ngõ, vào giờ phút này lại nhớ thương một người.
Từ nhỏ Diệp Tái Ninh đã biết mình rất xinh đẹp, cũng biết mình muốn gì.
Sự ra đời của cô ấy là sự thối rữa, tuy rằng không bắt được bài tốt nhưng cô ấy biết có thể lựa chọn như thế nào để chơi vang dội.
Vẻ đẹp có thể giúp trả nợ nhưng không phải là giải pháp lâu dài.
Thế nên, Diệp Tái Ninh vẫn làm tiếp viên quán rượu ở nơi phong nguyệt, cô ấy muốn tiết kiệm tiền để đi du học nước ngoài, muốn thoát khỏi người cha nghiện rượu và bài bạc, chạy sao cũng không chạy khỏi được gia đình ban đầu.
Cô ấy quanh quẩn suốt ngày giữa căn gác ẩm ướt, lạnh lẽo và quán bar với ánh sáng lập lòe, hy vọng về tương lai vẫn luôn rất xa vời.
Cho đến khi cô ấy gặp Chu Kinh Trạch.
Diệp Tái Ninh sẽ giúp anh không phải vì ý muốn bất chợt hay vì lòng tốt từ trong lòng.
Sở dĩ cô ấy có thể ở quán lâu như vậy là vì tính cách của cô ấy là kiểu dù đối phương sống mái với nhau trước mặt mọi người, văng máu lên mặt cũng chỉ lựa chọn lau máu đi, tiếp tục làm việc.
Chuyện không liên quan mình luôn là cách sống của cô ấy.
Diệp Tái Ninh chịu ra tay giúp Chu Kinh Trạch hoàn toàn là do một chuyện khác.
Diệp Tái Ninh thuê trọ ở một khu nghèo, sau khi tan làm phải nghiêng người đi vào ngõ nhỏ, thanh phơi quần áo trên đầu giống như răng cá mập, nước chảy xuống liên tục, sau lưng ướt đẫm.
Bất cứ lúc nào cũng có người uống đến say mèm, ngồi trong góc tường, dáng vẻ lưu manh nhìn bạn và huýt sáo.
Cuối tuần khi Diệp Tái Ninh tan ca đêm, người hàng xóm say khướt của cô ấy liên tục đập cửa của cô ấy vào đêm hôm khuya khoắt, nói những lời tục tĩu.
Đột nhiên ông nước không có nước nóng, sau khi Diệp Tái Ninh tắm nước lạnh sạch sẽ thì lạnh run lên, tay đang hút thuốc cũng run.
Tiếng gõ cửa và chửi bới từ bên ngoài vẫn tiếp tục, kiểu quấy rối này không phải lặp lại một hoặc hai lần.
Cánh cửa gỗ không giữ được bao lâu, tấm cửa bị kéo mở ra một khe hở rất lớn, gió đêm tràn vào, ma quỷ có thể vào phòng bất cứ lúc nào.
Suy cho cùng vẫn là con gái, lòng Diệp Tái Ninh vẫn sợ hãi, cô ấy đứng dậy lấy trong tủ lạnh ra một chai Wusu, dường như lấy hết can đảm làm vỡ một nửa chai.
Một tiếng “rầm”, cửa sổ bị đẩy ra, một bàn tay trắng nõn duỗi ra, ánh đèn màu cam chiếu xuống và dính vào tay.
Diệp Tái Ninh duỗi ngón trỏ ra và ngoắc tay.
Cám dỗ một cách thầm lặng.
Người đàn ông say rượu nuốt nước miếng, loạng choạng đỡ tường đi đến.
Tay vừa chạm vào những đầu ngón tay mềm mại, cúi đầu xuống, ra sức ngửi, mùi thơm thuộc về một người con gái lướt qua.
Nhưng chưa kịp hồi tưởng, một chai bia màu xanh lá cây đã đập xuống.
Một tiếng “choang”, chai rượu vỡ vụn, máu trên trán chảy xuống không ngừng.
Cuối cùng, kẻ say rượu ôm đầu la hét bỏ chạy.
Người đi rồi, cả người Diệp Tái Ninh dựa vào tường từ từ trượt ngồi xuống đất.
Sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.
Nơi này không thể ở lại lâu hơn, Diệp Tái Ninh quyết định chuyển nhà.
Sau khi dọn ra ngoài, Diệp Tái Ninh vẫn cảm thấy không yên, nhờ người hỏi thăm nhưng vẫn chưa có tin tức xác thực.
Có người nói ông ta bị khâu vài mũi trên đầu, có người nói ông ta thành kẻ ngốc.
Diệp Tái Ninh tin nhân quả báo ứng nhưng cô ấy không hối hận, vì loại bỏ một chút áy náy trong lòng, cô ấy ra tay cứu Chu Kinh Trạch.
Diệp Tái Ninh cứu người chỉ vì muốn làm việc tốt, bù đắp cho việc xấu đã làm.
Nhưng Chu Kinh Trạch tìm tới cửa để xin lỗi, cô ấy không ngờ tới được.
Nói cho cùng, Chu Kinh Trạch là khách quen trong quán bar, người rất tuấn tú, là kiểu ăn cả nam lẫn nữ, là thế hệ thứ hai siêu giàu, nghe nói trong nhà cũng có bối cảnh.
Nhưng người cũng hồ đồ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Xen lẫn với những người như Bành Tử, không một mặt hàng nào tốt.
Rõ ràng một đêm trước Diệp Tái Ninh còn trong vô tình thấy Chu Kinh Trạch đem theo một đám người để đánh nhau ở phố sau của quán bar.
Khi đó, Chu Kinh Trạch mặc một chiếc hoodie màu đen, mặt mũi sắc bén, xương lông mày cao thẳng dính máu, một chân anh giẫm mạnh vào cổ họng của người đàn ông trên mặt đất, người kia không ngừng trợn mắt, kêu nghẹn ngào đến khản cả cổ.
Khi giọng nói của đối phương kêu đến mức cực kì đau đớn, Chu Kinh Trạch sẽ nhấc chân thả lỏng, khi anh ta cho rằng có thể được cứu, anh lại đạp chân xuống.
Sự tra tấn lặp đi lặp lại.
Nghe được tiếng than khóc, đôi mắt anh không chớp một cái, còn từ từ châm một điếu thuốc.
Bật lửa phát ra một tiếng "cạch", một chùm lửa đỏ cam phụt ra từ hổ khẩu, anh cúi đầu châm lửa, làn khói xám phun ra, cùng lúc đó, vô tình mở mí mắt quét đến ngã tư.
Đúng lúc Diệp Tái Ninh nhìn qua.
Chu Kinh Trạch mặc một chiếc áo hoodie, đúng lúc anh đội mũ, nửa khuôn mặt lạnh lùng ẩn đi trong bóng tối, bị ánh sáng từ đèn đường mờ làm cắt đôi. Chỉ lộ ra một đôi mắt đen sâu thẳm, lạnh lẽo và tan vỡ.
Như một vực thẳm.
Cô ấy nhìn thấy một con thú hung ác, vật lộn với bản thân, mắc kẹt ở cuối con đường.
Cô ấy không ngờ một người như vậy lại có thể xin lỗi.
Diệp Tái Ninh không để trong lòng, sau đó bị sa thải, cô ấy cũng không phản đối gì. Dù sao cũng là cô ấy trái với các quy tắc trước đây.
Nhưng không ngờ tới Bành Tử lại tìm người đánh cô ấy.
Khi Chu Kinh Trạch lại tìm đến lần nữa, cô ấy đang dọn đ ĩa ở quán nướng, anh lại xin lỗi và nói gì đó để bù đắp.
Lúc đó Diệp Tái Ninh bị làm phiền, hơn nữa, vết thương còn hơi đau, cô ấy trực tiếp lợi dụng và nói: “Muốn xin lỗi như vậy, không bằng cho tôi đi du học nước Anh đi.”
Chu Kinh Trạch sửng sốt một chút, sau đó nói được.
Diệp Tái Ninh nằm mơ cũng không nghĩ tới, cô ấy sẽ trèo lên con cưng của trời như Chu Kinh Trạch.
Anh đã giải cứu cô ấy khỏi vũng bùn.
Chuẩn bị ra nước ngoài phải mất một khoảng thời gian, Diệp Tái Ninh dành cả mùa hè để đi chơi với Chu Kinh Trạch, anh đưa cô đi trượt tuyết, đua xe, cá độ bóng đá, lưu luyến với các nơi xa hoa trụy lạc.
Ở bên anh, tầm mắt của Diệp Tái Ninh được mở mang.
Hóa ra cuộc sống không phải chỉ là những ly rượu rửa không hết và những công việc làm không xong.
Ở chung lâu rồi Diệp Tái Ninh mới hiểu biết người này, bề ngoài thì hào hoa, không trang trọng, nhìn thì giống công tử quần áo lụa là nhưng anh vẫn rất khác.
Anh cúi xuống bàn bida, đôi mắt sắc lạnh như đại bàng, ghi bàn “rầm” một tiếng, đèn chùm màu ấm đọng trên lông mi, đôi khi nở một nụ cười lười biếng và lưu manh trên khuôn mặt.
Hay vào nửa đêm khi đua xe trên núi, anh giành được vị trí đầu tiên, khi được hàng nghìn người chúc mừng, Chu Kinh Trạch ngạo nghễ giơ ngón tay giữa về phía người thua cuộc, mày bay lượn, hào hùng.
Hay Chu Kinh Trạch nhặt một con mèo hoang về nhà vào một ngày mưa, sợ nó ướt mưa, cởi áo khoác khoác lên cho con vật nhỏ, đôi mắt dài và hẹp tràn ra vẻ dịu dàng thoáng qua.
Ngay lúc đó, cô ấy cảm thấy người con trai này thật sự rất đẹp trai, đẹp từ trong nội tâm.
Nhưng cũng chỉ hạn chế trong thiện cảm.
Chu Kinh Trạch kiêu ngạo, cô ấy cũng kiêu ngạo, vì thế Diệp Tái Ninh quyết sẽ không tỏ tình trước.
Cô ấy luôn chờ người ta theo đuổi.
Kỳ nghỉ hè thật sự vui vẻ và tự do đến nỗi với Diệp Tái Ninh quên mất rằng mình còn có một người cha nhìn chằn chằm vào.
Cha Diệp đi khắp nơi nói rằng Diệp Tái Ninh đã leo lên nhà họ Chu, từ đây sẽ có một cuộc sống sung túc, giàu có, sẽ mua siêu xe và nhà lớn cho ông ta.
Diệp Tái Ninh dửng dưng đáp lại bằng hai từ: Nằm mơ.
Nhưng cô ấy không ngờ tới cha Diệp sẽ tìm Chu Kinh Trạch để tống tiền.
Cha Diệp lộ ra vẻ mặt xấu xa: “Mẹ nó ra từ nhà thổ? Ha ha, cậu cũng có thể ——”
“Và cả…”
Diệp Tái Ninh không biết cha Diệp nói gì, đến khi cô ấy biết thì đã quá muộn.
Khi cô đến tìm Chu Kinh Trạch, anh đang trong phòng bida, đang chơi bida với cùng một nhóm người.
Cha Diệp Tái Ninh vừa rời đi.
Có quá nhiều bạn bè, Chu Kinh Trạch lo lời nói của họ sẽ làm tổn thương Diệp Tái Ninh, bỏ gậy chơi bóng xuống và đi ra ngoài.
Diệp Tái Ninh đang xem cá trong thủy cung bên cạnh. Hai bên có bể kính vuông màu xanh, nhiều cá bướm, cá nhím, cá tiên, tung tăng bơi lội.
Cho đến khi một bóng đen đổ về bên cạnh.
“Thật xin lỗi, để cậu thấy tôi xấu hổ như vậy——” Đôi mi tự nhiên nhướng lên của Diệp Tái Ninh run lên, cười tự giễu.
Sự xuất hiện đột ngột của cha Diệp bất ngờ kéo Diệp Tái Ninh ra khỏi giấc mơ. Nhắc nhở cô ấy rằng xuất thân của cô ấy ở dưới chót và bẩn thỉu, có một gia đình dị dạng không thể nào thoát khỏi, cuộc sống đã định trước sẽ tăm tối.
Không hề dính dáng tới người như Chu Kinh Trạch.
Chu Kinh Trạch ngắt lời cô ấy, đưa điếu thuốc ra khỏi miệng, hỏi cô ấy: “Có phải cô vô thức bị ảnh hưởng bởi cha khi làm việc hay quyết định không?”
“Không có.” Diệp Tái Ninh sửng sốt một lúc, nhưng vẫn trả lời.
Những đứa trẻ lớn lên trong một môi trường không tốt, cả đời đều đang thoát khỏi gia đình ban đầu, nhưng lại ở thay đổi thành người giống họ trong vô thức, chẳng hạn như tính cách nóng nảy, lớn tiếng ngắt lời người khác, lộ ra vẻ mặt ghê tởm, cay nghiệt.
Diệp Tái Ninh chỉ cần phát hiện mình có cư xử giống cha mẹ, cô ấy sẽ lấy sổ ra ghi lại, âm thầm nhắc nhở và sửa chữa bản thân.
Đừng trở thành người giống họ.
“Vậy được rồi, cô và ông ta ngoại trừ cùng có tên trong một cuốn sổ hộ khẩu, những khía cạnh khác không thể ảnh hưởng cô, cũng không cản trở cô.” Giọng điệu của Chu Kinh Trạch chậm rãi, logic rõ ràng.
“Cô là cô, ông ta là ông ta.” Chu Kinh Trạch nhìn cô ấy nói.
Hai câu này giống như có người đẩy mây đen đi, ánh sáng chợt chiếu vào, cả người Diệp Tái Ninh thông suốt, cô ấy ngẩng đầu, nở một nụ cười, nói: “Cảm ——”
Một câu cảm ơn vẫn chưa nói ra một cách hoàn chỉnh, đột nhiên Chu Kinh Trạch đưa tay đỡ đầu cô ấy, đẩy cô ấy vào trong bể cá, ban đầu cô ấy ra sức ngọ ngoạy, ai ngờ anh cũng vùi đầu vào trong bể.
Hai người đều cho người kia biết mình biết bơi.
“Cô nhắm mắt lại, mười giây.” Chu Kinh Trạch nói.
Vào ngày này, hai người Diệp Tái Ninh cùng Chu Kinh Trạch vùi đầu vào bể cá. Nước không ngừng tràn vào, nín thở, não không kịp suy nghĩ, cá không ngừng lại đây hôn vào má cô ấy.
Như bước vào một thế giới khác.
Xung quanh chỉ có tiếng cá thổi bong bóng, mọi thứ buồn bã, ngột ngạt và đau đớn đều tan biến ngay lúc đó.
Đến nỗi cô ấy vẫn cứ nín trong nước, tưởng tượng ra một con cá bướm và cứ ở trong bể cá.
Cuối cùng, Chu Kinh Trạch xách cô ấy ra khỏi bể cá há miệng hít oxy, cả người Diệp Tái Ninh không đứng vững, ngã xuống đất.
Chu Kinh Trạch cúi xuống, muốn vươn tay kéo cô ấy lên, ánh mắt hai người chạm nhau, sững sờ một lúc rồi lại nhìn nhau cười. Bởi vì người cả hai đều ướt đẫm, còn có mùi tanh của nước, từng sợi tóc dính trên trán, muốn chật vật bao nhiêu thì chật vật bấy nhiêu.
Cậu học sinh cất tiếng cười to, cúi đầu, cười đến bờ vai rung lên, là kiểu không nhịn được hơi thở.
Lúc này chủ nhân của thủy cung phát một bản nhạc bằng tiếng Anh, giọng nữ quyến luyến khàn khàn, ánh mắt Diệp Tái Ninh ngơ ngẩn nhìn cậu học sinh tuấn tú đang cười lớn trước mắt này, tim đập rất nhanh. Bài hát đang hát:
Can"t you hear my call
Anh không thể nghe cuộc gọi của em sao?
Are you coming to get me now
Anh tới bên em được không?
I"ve been waiting for
Em vẫn luôn chờ đợi
You to come rescue me
Anh hãy tới cứu em
I need you to hold
Em cần cái ôm của anh
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mọi ca từ và nhịp điệu đều chạm vào lòng cô ấy một cách vô cùng chính xác.
Sau khi Chu Kinh Trạch cười xong, ngồi bên cạnh cô ấy, cũng dựa lưng vào tường, lấy ra một điếu thuốc mới từ trong hộp thuốc, ngậm trong miệng, một tiếng “cạch”, lửa bật.
Làn khói trắng xám dần tan biến, khuôn mặt anh cũng dần hiện rõ, đôi mắt đen thẳm của Chu Kinh Trạch nhìn cô ấy: “Thích không?”
Anh đang thật sự hỏi cô ấy có vui vẻ không.
Diệp Tái Ninh ngẩng đầu nhìn anh, ngay lúc đó, cô ấy muốn chết cùng anh.
Cô ấy động lòng.
Cô ấy thừa nhận thất bại.
Một khi thích rồi, cảm giác chiếm hữu bắt đầu phát triển dữ dội. Muốn làm con mèo trên người anh, muốn hôn môi anh trong mưa, muốn [email protected] tình [email protected] trụi với anh trong đường ray xe lửa vắng, muốn có một hình xăm đôi với anh.
Muốn ở bên anh.
Vào ngày sinh nhật, Diệp Tái Ninh đã mặc một chiếc váy mới và trang điểm như một bông hồng đỏ nở chỉ dành riêng cho anh. Tối hôm đó, Chu Kinh Trạch hỏi đùa cô ấy có ước nguyện gì không.
“Uớc, muốn cậu làm bạn trai của tớ.” Ánh mắt Diệp Tái Ninh rất rõ ràng và thẳng thắn.
Nụ cười của Chu Kinh Trạch nhạt đi, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng anh nói: “Tôi không muốn mất đi một người bạn như cô.”
Đây là lời nguyên văn của Chu Kinh Trạch.
Giữa nam và nữ từng có thiện cảm, nhưng ở chung càng nhiều thì càng có nhiều sự thưởng thức. Bởi vì hai người thật sự quá giống nhau.
Diệp Tái Ninh cười thoải mái, cười mỉm chi: “Tớ sẽ không bỏ cuộc.”
Nhưng Diệp Tái Ninh không ngờ rằng chỉ trong vòng chưa đầy một tuần, Chu Kinh Trạch đưa bạn gái đến trước mặt cô ấy, cô học sinh đó ngồi sau xe máy anh, chờ anh ở vạch đích của xe đua, cùng anh đi nhiều nơi.
Chu Kinh Trạch đang nói với cô ấy theo một cách khác rằng hai người họ chẳng thể đến được.
Diệp Tái Ninh cho rằng mượn danh bạn bè thì có thể từ từ theo đuổi Chu Kinh Trạch. Ít nhất đối với anh cô ấy là khác biệt, chẳng phải sao?
Cô ấy luôn nghĩ như vậy.
Thế là hai người lại trở thành bạn của nhau.
Cho đến khi cô ấy đi du học ở Anh, một ngày nọ, bỗng nhiên Chu Kinh Trạch chuyển một số tiền cô ấy, kêu cô ấy mua một chiếc điện thoại mới, để anh lưu số ghi chú.
Trực giác của Diệp Tái Ninh thấy không ổn, hỏi anh sao vậy.
Giọng điệu của Chu Kinh Trạch nhẹ nhàng qua loa: [Một tin nhắn không đâu cũng chọc một cô gái nhỏ tức giận, cho rằng em ấy là cô, nếu tiếp tục nói chuyện, em ấy sắp biết chuyện suýt nữa tôi hút “phấn” rồi.]
Đây mới là trân trọng.
Lần đầu tiên, Diệp Tái Ninh cảm thấy nguy cơ.
Cho đến lúc kết thúc học kỳ mới, Diệp Tái Ninh biết anh đang yêu đương.
Chu Kinh Trạch yêu đương, Diệp Tái Ninh chưa từng để trong lòng, bởi vì anh luôn cô đơn, muốn có người đồng hành nhưng chưa bao giờ chân thành.
Nhưng lần này thì khác, lần đầu tiên Chu Kinh Trạch đổi ảnh đại diện mạng xã hội thành một cô gái. Diệp Tái Ninh mở to lên và nhìn, chỉ thấy một bên khuôn mặt của cô gái, trên đầu có sticker nụ hoa, trên trán có tóc mai rớt xuống, bên mặt xinh đẹp, đang cúi đầu viết bài kiểm tra.
Hình như đang trong thư viện.
Bức ảnh rõ ràng chụp từ góc nhìn của bạn trai
Vì vậy, Diệp Tái Ninh vội vàng trở về trước sinh nhật của Chu Kinh Trạch. Điều đầu tiên Diệp Tái Ninh làm khi quay lại là tìm hiểu thông tin về cô gái này nhưng dường như Chu Kinh Trạch muốn bảo vệ cô gái ấy, không chịu tiết lộ một lời.
Không sao cả, cô ấy tự tìm ra.
Diệp Tái Ninh vào diễn đàn của Đại học Hàng không Bắc Kinh, chỉ mất nửa giờ để tìm hiểu rõ ràng về cô gái này. Cô ấy thấy trong bài viết rằng Hứa Tùy đi thư viện mỗi buổi chiều, Diệp Tái Ninh muốn gặp cô.
Muốn xem thử một cô gái xinh đẹp tuyệt vời như thế nào có thể khiến Chu Kinh Trạch chiều chuộng cô một cách trắng trợn và vô điều kiện như vậy.
Diệp Tái Ninh vừa bước lên bậc thềm lầu một của thư viện, một vài sinh viên năm nhất cạnh cô ấy vội vã đi qua cô ấy với những cuốn sách trên tay, những tiếng nói thảo luận truyền đến.
Cô gái đeo kính hỏi: Chẳng phải cậu không thường đến thư viện à? Sao hôm nay lại đến?
Giọng cô gái hào hứng: Mình tới gặp đàn chị Hứa Tùy đó.
Có người bật lại cô ấy: Mình không hiểu cậu à, muốn gặp bạn trai của chị ấy đúng không. Tin không, vào lúc năm giờ rưỡi, mặt trời lặn ngoài cửa sổ chiếu trên bàn của đàn chị, Chu Kinh Trạch —— không, bạn trai của đàn chị sẽ xuất hiện đúng giờ trước mặt chị ấy với ly trà sữa ô long đào trắng và bánh dứa trên tay.
Cô gái nhìn với vẻ hoài nghi: Không lệch phút nào?
Bên kia trả lời: Không lệch phút nào.
Diệp Tái Ninh bước lên lầu ba, tìm thấy cô gái trong gian thư viện trong cùng. Cô mặc một chiếc áo phông trắng và quần jean lưng cao màu xanh, vì cúi đầu làm bài tập nên xương cánh bướm rõ ràng sau lưng, làn da rất trắng và mảnh khảnh.
Thoạt nhìn trầm lặng và ngoan ngoãn, là một học sinh ngoan.
Không ngờ Chu Kinh Trạch lại thích kiểu như thế này.
Cô ấy bước vào, ngồi xuống một chiếc bàn bị che khuất, không lâu sau, xung quanh có một cuộc bàn tán nhỏ, đè nén giọng nói phấn khích và nói: “Anh ấy tới, anh ấy tới!”
Diệp Tái Ninh nhìn sang, chàng trai mặc áo phông đen, dáng người mảnh khảnh, đội mũ lưỡi trai, lộ ra yết hầu nhòn nhọn, một tay đút túi, vẻ mặt lười biếng xuất hiện trước cửa, tay phải đúng lúc cầm một ly trà sữa ô long đào trắng và hai cái bánh dứa.
Một mảng lớn ánh nắng rơi xuống trên vai anh, khí chất lạnh lùng và có một vẻ mạnh bạo.
“Cậu xem, chính là hai thứ này! Đồ ăn yêu thích của đàn chị.”
Diệp Tái Ninh nhìn chàng trai cô thích từng bước tiến về phía một cô gái khác. Anh đặt thức ăn sang một bên, dựa cả người vào trước bàn, tháo một bên tai nghe của cô gái.
Cô gái nhướng mắt ngạc nhiên, ngay sau đó lại mỉm cười.
Sau đó.
Anh giữ cằm cô gái, cách một bàn học, trong ánh chiều tà, lười biếng cúi xuống hôn cô như chốn không người, ngón tay cái lướt trên da cô, trìu mến và ấm áp.
Mặt trời lặn buông xuống bàn làm việc một màu ong đậm, ngón tay cô gái dần dần leo lên vai anh, bóng của hai người chồng lên nhau.
Diệp Tái Ninh đưa tay lên, nhìn thoáng qua thời gian, không thiếu không thừa, đúng là năm giờ rưỡi.
Cảnh tượng này rất chói mắt, cứ như thể từng tấc hơi thở bị cướp đi, Diệp Tái Ninh không biết mình nhìn bao lâu trước khi rời đi.
Môi trường phát triển từ nhỏ đã dạy cho Diệp Tái Ninh một nguyên tắc, phải nắm bắt kịp thời và nắm chắc trong tay.
Vì vậy, cô ấy bắt đầu tổ chức trò chơi với lý do trở về nước, kêu Chu Kinh Trạch và một số người bạn cũ. Mở party, uống rượu, chơi Truth or Dare, tất cả đều được cô ấy làm một vlog.
À, đúng rồi, Chu Kinh Trạch phải trả tiền khi thua một trò chơi, cô ấy tình cờ ngồi cạnh anh, nhìn thấy mật khẩu thanh toán của anh
Anh uống say khướt, Diệp Tái Ninh thoáng nhìn móc khóa hình gấu trên điện thoại của anh, định đưa tay ra chạm vào
Chu Kinh Trạch dời điện thoại, nhướng mày nhìn cô ấy, ánh mắt cảnh cáo.
Diệp Tái Ninh đành phải giả vờ tức giận, chống cằm cười: “Đừng keo kiệt như vậy, không xem, nhãn hiệu đồng hồ của cậu có thể nói cho tớ đúng không, trông khá đẹp, tớ cũng muốn mua một cái.” ·
Anh ta không quan tâm đến đồng hồ, vì thế Chu Kinh Trạch nói thầm một tên nhãn hiệu.
Diệp Tái Ninh đã gặp Hứa Tùy, nhìn thoáng qua đã nhìn ra người con gái như cô không có cảm giác an toàn, nhạy cảm. Vì vậy, cô ấy đã đăng tải đoạn video lên mạng xã hội, cô ấy biết rằng Hứa Tùy chắc chắn sẽ xem nó.
Chắc chắn tình cảm của hai người sẽ có một sự rạn nứt.
Cô ấy cũng cố ý đến cửa hàng tiện lợi lần đó, vốn dĩ Diệp Tái Ninh không muốn ác độc như vậy. Đó là ở cửa hàng tiện lợi, khi cô ấy đi ngang qua Hứa Tùy, nhìn thấy móc khóa hình con gấu trên điện thoại di động mà cô đang trả tiền.
Hóa ra là một cặp.
Chẳng trách Chu Kinh Trạch không cho cô ấy chạm vào.
Màn hình điện thoại của Hứa Tùy đúng lúc sáng lên, cô ấy nhìn thoáng qua, ghi chú là “bạn trai”.
Tâm lý của cô ấy bắt đầu vặn vẹo, lòng ghen tuông mọc lên như cỏ dại, vì thế Diệp Tái Ninh bắt đầu nói dối, cố tình thay đổi câu nói “Tôi không muốn mất đi một người bạn như cô” của Chu Kinh Trạch thành tôi không muốn mất đi em.
Cuối cùng, cô ấy thành công.
Nhưng Diệp Tái Ninh không ngờ rằng động thái này đã đẩy cô ấy từ bên cạnh Chu Kinh Trạch ra xa hơn, từ đây rơi vào tình cảnh tình cảm khó có lại được.
Sau đó, khi gặp cô ở bệnh viện nơi Hứa Tùy làm việc, rốt cuộc Diệp Tái Ninh cũng giải thích với cô, xin lỗi và cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Sau khi Hứa Tùy bước ra khỏi phòng bệnh, Diệp Tái Ninh nằm trên giường bệnh, gửi một tin nhắn cho Chu Kinh Trạch.
Không phải cô ấy tranh công mà cô ấy thật sự muốn sám hối với anh.
Không lâu sau, Chu Kinh Trạch trả lời, lời nói ngắn gọn:
Cô biết sai rồi, sau này đừng gửi tin nhắn đến đây.
Từng chữ lạnh lùng và vô cảm.
Lần cuối cùng thấy Chu Kinh Trạch là trên một con phố nhộn nhịp. Có rất đông người, anh không vội nắm tay Hứa Tùy, trên tay cô cầm một bó hoa, thỉnh thoảng hai người lại mỉm cười với nhau.
Diệp Tái Ninh nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của Chu Kinh Trạch, giống như đang ngáp, cô ấy biết anh dị ứng với phấn hoa nhưng anh vẫn cố gắng chịu đựng.
Đi được nửa đường, dây giày của Hứa Tùy tuột ra, Chu Kinh Trạch ngồi xổm xuống trong đám người để buộc dây giày cho cô, giống như đang làm một việc rất bình thường.
Vẫn là dáng vẻ bướng bỉnh và liều lĩnh, nhưng sẵn sàng cúi xuống vì một người.
Diệp Tái Ninh thu hồi ánh mắt khỏi hai người họ, quay người, đi nhanh về phía trước.
Đến đây, mối tình đơn phương chấm dứt.