Tỏ Tình

Chương 90: Anh gằn từng chữ một: Không chia tay



Mẹ Hứa sửng sốt một chút, cuối cùng thì thở dài một hơi chấm dứt chủ đề này.

Sau khi Hứa Tùy giúp bà xếp đồ đạc thì tự mình đưa bà đến ga tàu cao tốc, cũng nhiều lần bảo đảm mình nhất định sẽ trở về trước Tết.

Sau khi Hứa Tùy khuyên mẹ Hứa trở về, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó trên đường trở về nhận được điện thoại của Thịnh Nam Châu.

Không biết đối phương nói gì, Hứa Tùy gật gật đầu, cười đến khóe mắt ươn ướt, cô đáp: "Được."

Gần Tết, trên khuôn mặt của tất cả mọi người đều vô cùng chờ đợi và nở một nụ cười vui vẻ, ngoại trừ ở bệnh viện.

Các bức tường màu xám trắng, đèn sợi lạnh lạnh, những cành lá khô héo dần ở trên bàn.

Ở bệnh viện ngày nào cũng lặp đi lặp lại những tiếng khóc khi người thân vừa ra đi, tiếng kêu khóc thảm thiết của bệnh nhân vì đau đớn.

"Lại một ngày mới, không có gì mới."

May mắn là những ngày trước khi năm mới mặt trời cũng xuất hiện, ánh sáng mặt trời chiếu vào khiến thân thể ấm áp.

Có vẻ như nó sẽ mang lại hy vọng cho mọi người.

Hứa Tùy ở trong phòng bệnh cùng Hồ Thiến Tây, vẫn luôn chăm sóc cô ấy, cùng nói chuyện phiếm với cô ấy.

Cô ngồi trước giường bệnh lướt Weibo, đột nhiên đưa cho Hồ Thiến Tây xem một bộ ảnh bạn thân trên Weibo, nói: "Tây Tây, hình như chúng ta chưa từng chụp kiểu ảnh này nè, chà, thật muốn chụp một bộ với cậu."

Đôi mắt của Hồ Thiến Tây sáng lên một chút, sau đó lại tối dần đi: "Nhưng bây giờ tớ xấu xí lắm, đợi sau này tớ khỏe lại thì chúng ta chụp với nhau!"

"Ai nói, bây giờ cậu vẫn rất xinh đẹp." Hứa Tùy xoa xoa đầu cô ấy, nói: "Hai ngày trước đồng nghiệp trong khoa của tớ còn muốn xin số điện thoại của cậu."

"Nhưng tớ không cho, chủ yếu là vì anh ta còn không đẹp trai bằng Thịnh Nam Châu." Hứa Tùy nói thêm.

Hai người nhìn nhau, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

"Tranh thủ hôm nay trời nắng đẹp, bây giờ tớ trang điểm cho cậu, lát nữa chúng ta đến vườn hoa dưới lầu bệnh viện chụp đi, nơi đó đẹp lắm." Hứa Tùy động viên cô ấy, ngón trỏ móc móc ngón tay út của cô ấy: "Không phải là lâu rồi cậu cũng chưa mặc quần áo đẹp sao."

"Ha ha, nghe cậu nói thế làm tớ hóng liền à."

Hứa Tùy lập tức hành động, cô lấy túi trang điểm ở phòng làm việc của mình, nghiêm túc trang điểm cho Hồ Thiến Tây.

Sau khi trang điểm, trong gương xuất hiện một người phụ nữ với đôi mắt trong suốt, gương mặt cô gái tươi sáng, xinh đẹp.

Hứa Tùy kéo Hồ Thiến Tây vào phòng tắm thay quần áo, công chúa Tây Tây choáng váng khi cầm lấy quần áo của mình, cô ấy mở to đôi mắt như viên pha lê: "Đồng phục của trường cấp ba Tụng Quang?"

"Đúng rồi, tớ mặc đồng phục học sinh với cậu, bởi vì gần đây tớ hơi nhớ trường." Hứa Tùy giải thích.

Đầu ngón tay Hồ Thiến Tây vu0t ve hai chữ Tụng Quang được thêu trên cổ áo đồng phục học sinh, vô thức nở nụ cười, giọng nói cũng có sức sống hơn: "Mặc mặc mặc! Tớ cũng không sợ người khác nói tớ giả vờ làm con nít."

Hứa Tùy và Hồ Thiến Tây thay đồng phục học sinh rồi cầm tay nhau nhìn nhau bật cười.

Rõ ràng tâm trạng Hồ Thiến Tây tốt hơn rất nhiều, lúc cô ấy chuẩn bị đi ra ngoài, Hứa Tùy giữ chặt cô ấy lại: "Này, còn thiếu một thứ nữa."

"Cái gì vậy?"

Hứa Tùy lấy hai kẹp tóc kiểu hình kẹo từ trong túi, nhẹ nhàng kẹp lên mái tóc bên phải của Hồ Thiến Tây.

Cô ấy có mái tóc ngắn, nhìn như vậy thật sự giống một học sinh cấp ba rồi.

Hứa Tùy kéo Hồ Thiến Tây xuống lầu, hai người đi xuống vườn hoa dưới lầu, cô thản nhiên liếc mắt một cái rồi nói: "Tây Tây, bối cảnh ở đây hơi lộn xộn, chúng ta đi đến sườn dốc cỏ xanh bên kia đi."

"Được thôi."

Hai người nắm tay nhau đi đến sườn dốc cỏ phía đông, cảnh tượng nhìn thấy từ xa dần dần phóng to đến trước mắt, rõ ràng giống như tấm gương được lau sạch lớp sương mù.

Tuyết vừa tan chảy, bãi cỏ ẩm ướt, hoa hướng dương nở dọc đường tạo thành một lối nhỏ, có một sân khấu màu trắng đầy hoa tươi ở cuối đường.

"Oa, không phải chứ, chúng ta vào làm loạn hiện trường cầu hôn của người khác sao?" Hồ Thiến Tây lôi kéo Hứa Tùy, giọng điệu hơi sốt ruột: "Mau đi thôi."

Nhưng Hồ Thiến Tây làm thế nào cũng không thể kéo được Hứa Tùy, cho đến khi giọng nói trầm thấp quen thuộc gọi cô ấy: "Tây Tây."

Hồ Thiến Tây đưa mắt nhìn sang, Thịnh Nam Châu mặc áo bành tô thẳng tắp, vai rộng chân dài, cổ áo còn đeo nơ đỏ, vô cùng đẹp trai, tay cậu ta cầm một bó hoa, từng bước đi về phía cô ấy.

Giống như một kỵ sĩ từ trên trời rơi xuống.

Chàng trai đã hứa sẽ kết hôn với cô ấy ở tuổi mười hai.

Thịnh Nam Châu không cầm hoa hồng kiều diễm, không phải hoa cúc tươi mát, cũng không phải hoa tulip động lòng người, mà là bó hoa hướng dương yêu thích của cô ấy.

"Hồ Thiến Tây, em có đồng ý gả cho anh không? Cho dù anh cao thấp hay mập ốm, trông cũng không giống Kim Thành Vũ mà em thích." Thịnh Nam Châu cầm nhẫn một chân quỳ xuống, ngước mắt lên nhìn cô ấy rồi chậm rãi nói: "Nhưng có một điều, anh sẽ mãi mãi chỉ nhìn mình em."

Ngay lúc này, ngày càng có nhiều người tụ tập trên bãi cỏ, gia đình, bạn bè của cô ấy, ngay cả bác sĩ điều trị, các bệnh nhân bạn bè cũng có mặt để chứng kiến lời cầu hôn đặc biệt này.

"Gả cho cậu ấy! Gả cho cậu ấy!"

"Tây Tây, em có thể thương hại lão Thịnh, lấy đi sự độc thân này của cậu ta không!"

Một người đàn ông mỉm cười, hét lên: "Nếu cô không đồng ý gả thì gả cho tôi cũng được!"

Cả khán đài rộn rã tiếng cười, bầu không khí thoải mái lại hài hòa.

Những giọt nước mắt trong đôi mắt Hồ Thiến Tây cũng rơi ra, nói chuyện lắp bắp: "Anh phiền thật đấy, vất vả lắm em mới trang điểm xong, ôi eyeliner của em… Đều trôi cả rồi hu hu hu."

Hồ Thiến Tây không nói gì, dưới ánh mắt căng thẳng và mong đợi của cậu ta, cô ấy đưa tay ra. Xung quanh vang lên tiếng la hét và tiếng reo hò, Thịnh Nam Châu cười rồi đeo chiếc nhẫn cho cô ấy.

Hai người hôn nhau dưới ánh mặt trời, Hồ Thiến Tây ôm lấy cậu ta, nhỏ giọng nói: "Anh Nam Châu, thực ra em có một bí mật nhỏ không nói với anh."

"Cái gì?"

"Quên đi, khi nào có cơ hội em sẽ nói."

Bãi cỏ xanh mướt, ánh nắng mặt trời, hoa hướng dương, nhẫn, thời tiết vừa đẹp, trái tim yêu em cũng vậy.

Ánh sáng ban ngày chói chang đến nỗi Hứa Tùy nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mơ hồ lại chói mắt.

Cô che mắt, nuốt nước mắt ngược vào trong, Chu Kinh Trạch ôm lấy cô, ngón tay ấn bả vai cô an ủi, anh nhẹ giọng nói: "Em nên hạnh phúc cho con bé."

Sau khi bận rộn vì chuyện của Hồ Thiến Tây, Hứa Tùy sắp xếp đồ đạc về Lê Ánh ăn Tết.

Chu Kinh Trạch đưa cô đến ga tàu cao tốc, dặn dò cô đến nơi thì nhắn tin cho anh.

Hứa Tùy mơ mơ màng màng gật đầu, cũng nói bye bye rồi xoay người muốn đi. Nào ngờ bị người đàn ông kéo cô lại, cả người Hứa Tùy bị ép ngã vào trong ngực anh.

Chu Kinh Trạch đưa tay nắm cằm cô, nghiêng đầu hôn xuống, cạy cả môi và răng, mut lấy đ4u lưỡi cô, đến nỗi giọng nói có chút mơ hồ không rõ: “Có phải em đã quên gì không?"

Tại các ga tàu khác nhau, Chu Kinh Trạch kéo cô rồi hôn trong năm phút, trước khi bằng lòng thả người ra thì anh g4m c4n để tạo ra một dấu ấn ở phía sau cổ trắng nõn của cô.

Khuôn mặt Hứa Tùy nóng kinh khủng, sau khi được được thả ra cô chạy như bay đến trốn ở cửa an ninh.

Sau khi trở về Lê Ánh, còn chưa đi tới cửa Hứa Tùy đã nhìn thấy bà nội đứng trước cửa nhà từ xa, lọm khọm lưng đang chờ cô.

Hứa Tùy kéo vali tăng tốc độ của chân, đi tới trước mặt bà cụ, nắm lấy tay bà ấy và nói: "Bà ơi! Sao bà không đợi ở bên trong, bên ngoài trời lạnh..."

"Bà chỉ mới ra ngoài không lâu." Bà nội cười ha ha vỗ vỗ tay cô.

Vừa bước vào nhà đã thấy ấm áp, mẹ Hứa đang bưng thức ăn từ trong bếp ra, bà nói: "Mau đi rửa tay đi, rồi còn ăn cơm."

Hứa Tùy lập tức chui vào trong phòng bếp, vừa mới vặn vòi nước ra, mẹ Hứa đã vỗ lưng cô, nói: "Nước bên này lạnh, sang bên kia rửa đi."

"Hì, con có mẹ giống như của quý trong nhà vậy." Hứa Tùy đi sang bên kia, mở vòi nước nóng rồi làm nũng nói.

Mẹ Hứa mỉm cười, tiếp tục bưng thức ăn ra ngoài.

Đêm ba mươi Tết, tivi có chiếu vài tiểu phẩm, cả gia đình ngồi cùng nhau ăn bữa cơm giao thừa.

Mọi người vừa ăn cơm vừa nói về chuyện thường ngày, mẹ Hứa không nhắc một lời đến chuyện xảy ra ngày hôm đó, vui vẻ trò chuyện với cô, thoạt nhìn bầu không khí có vẻ khá hài hòa.

Sau khi ăn cơm xong, Hứa Tùy tặng mẹ và bà hai phong bì màu đỏ dày cộm có cả quà năm mới.

Không ngờ mẹ Hứa còn vươn tay về phía cô, Hứa Tùy sửng sốt một chút rồi cười nói: "Con không đủ tiền."

"Đưa điện thoại cho mẹ." Mẹ Hứa lên tiếng.

Hứa Tùy bối rối đưa điện thoại cho mẹ, kết quả sau khi mẹ Hứa lấy được điện thoại thì đứng lên tuyên bố: "Từ hôm nay trở đi, điện thoại của con bị mẹ tịch thu, không được phép liên lạc với cậu ta nữa."

Nói xong cũng không nhìn phản ứng của Hứa Tùy mà cầm điện thoại của cô đi thẳng vào trong phòng.

Hứa Tùy rất muốn tranh luận với bà, nhưng tiếng pháo hoa phát ra từ tiết mục cuối năm trên TV đang nhắc nhở cô.

Hôm nay là năm mới.

Hứa Tùy quyết định chịu đựng một chút, cô không muốn cãi nhau với gia đình vào năm mới.

Nhưng gần mười hai giờ đêm, rốt cuộc Hứa Tùy cũng không chịu đựng được, lặng lẽ lẻn vào phòng bà nội gửi tin chúc mừng năm mới cho Chu Kinh Trạch.

Cuối cùng, vẫn còn cố ý nhắc đến quá khứ trong tin nhắn văn bản:  [Một số tin có thể anh nhận lầm.]

Không bao lâu sau, màn hình điện thoại sáng lên, Chu Kinh Trạch trả lời:

[Không có khả năng nhận lầm được, anh đã học thuộc lòng dãy số này sau năm nhất Đại học rồi. Ngoài ra: Tin nhắn này được gửi bằng cách quỳ.]

[Chúc mừng năm mới, duy nhất của anh.]

Lúc Hứa Tùy nhận được tin nhắn này, khóe môi vô thức cong lên, giả vờ bình tĩnh trả lời: [Vậy em cũng miễn cưỡng chúc anh một năm mới hạnh phúc.]

Chỉ tiếc, Chu Kinh Trạch ăn tết ở Kinh Bắc chỉ mới hai ngày rưỡi đã bị đội cứu hộ đệ nhất gọi về khẩn cấp.

Hơn nữa điện thoại của Hứa Tùy cũng bị tịch thu, lúc nào cô cũng sống dưới sự giám sát của mẹ Hứa, sau đó cũng rất khó liên lạc với Chu Kinh Trạch.

Vào ngày mùng bốn Tết, cả gia đình ngồi ăn cơm tại bàn ăn, TV trước mặt đang phát sóng một tin tức, người dẫn chương trình đọc bản thảo nói: Tối ngày 17 tháng 2, chuyến bay G7085 của Hãng hàng không Bắc Kinh từ Hoài Ninh đến thành phố Đô Châu, đã bị ảnh hưởng bởi thời tiết mà bị sét đánh vào lúc 7 giờ 10 phút tối. Kết quả điều tra cho thấy, hai người thiệt mạng, năm người bị thương nặng, cơ trưởng Trương Triêu Minh đã anh dũng khi máy bay hạ cánh...

"Bộp" một tiếng, đôi đũa trên tay Hứa Tùy rơi xuống.

Phong tục mê tín dị đoan của Lê Ánh là rớt đũa vào năm mới là một dấu hiệu rất không may mắn.

Mẹ Hứa xem tin xong thì thu ánh mắt lại, giọng nói vẫn dịu dàng như trước, nhưng trong bụng lại có dao găm: "Con thấy không, sau này nếu cậu ta gặp chuyện không may thì con không có gì đảm bảo."

Mẹ Hứa còn chưa nói hết nửa câu sau, trái tim Hứa Tùy đã run lên một chút. Cô chạy vọt vào phòng mẹ tìm lại điện thoại của mình, bật máy bà gọi điện thoại cho Chu Kinh Trạch.

Điện thoại nối máy, tiếng bíp vừa dài vừa máy móc vang lên càng lâu, trái tim Hứa Tùy càng thêm thắt lại.

Có thể nhận điện thoại được không?

Mẹ Hứa đi vào, khoanh tay nhìn cô: "Con đang làm gì vậy?"

"Con muốn xác nhận là anh ấy…"

Mấy chữ "Có chuyện gì không" này còn nghẹn trong cổ họng thì đã bị mẹ Hứa đột nhiên cắt ngang.

Mẹ Hứa lấy lại điện thoại của cô, lúc này cuối cùng điện thoại cũng kết nối và truyền đến một giọng nam rõ ràng "Alo".

Mẹ Hứa không chút do dự cúp máy, giọng nói đanh thép: "Nhất Nhất, con trở nên không nghe lời như thế từ khi nào vậy, có phải nhìn thấy mẹ chết con mới cam tâm đúng không?"

Mấy ngày nay mẹ Hứa hạn chế cô liên lạc với Chu Kinh Trạch, còn thỉnh thoảng mỉa mai người đàn ông này không thể mang lại hạnh phúc cho cô, buộc cô phải duy trì sự ổn định này mới là lựa chọn đúng đắn.

Cướp điện thoại của cô, tự ý ngắt điện thoại của Chu Kinh Trạch.

Tất cả những điều này khiến cho Hứa Tùy bộc phát.

"Tại sao mẹ lại phải cố chấp như vậy? Con chỉ thích một người, thì con không có quyền ở bên anh ấy sao?" Hứa Tùy không thể kiểm soát cảm xúc, nước mắt rơi xuống.

Mẹ Hứa không ngờ cô con gái luôn ngoan ngoãn của mình lại tức giận nhưng bà vẫn không chịu lùi lại một bước: "Hai đứa không hợp nhau, con phải tin tưởng người từng trải. Lúc trước mẹ gả cho cha con, mẹ đã sống một cuộc sống luôn phải cảm thấy lo lắng mỗi ngày..."

"Thế nào là không hợp nhau?" Đột nhiên Hứa Tùy ngắt lời bà, cả người cô suy sụp, cô đã nghe đủ những lời tiêu cực này, cuối cùng cũng không kiềm chế được mà nói một loạt những lời nói nặng nề.

"Mẹ sống không hạnh phúc, có nghĩa là con cũng sống không hạnh phúc sao?"

"Con cũng không muốn nghe lời của mẹ nữa, con thực sự cảm thấy không hít thở nổi rồi." Giọng nói của Hứa Tùy nghẹn ngào, cô xoay người lại.

Mẹ Hứa sửng sốt chỉ vào cô: "Con..." Bà không nói được một câu hoàn chỉnh, lập tức thở d0c kịch liệt, cả người thở không nổi, bà không khống chế được nên ngã thẳng sang bên cạnh.

Hứa Tùy vừa xoay người, lại nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu lại, nhìn thấy mẹ mình nằm trên mặt đất, cô hoảng sợ hét lên: "Mẹ!”

Cuối cùng Hứa Tùy luống cuống tay chân đưa mẹ Hứa vào bệnh viện.

Cú ngã này của mẹ Hứa đã gây ra một loạt các bệnh cũ tích lũy trong những năm qua.

Bà được đưa vào phòng phẫu thuật.

Hứa Tùy ngồi trên băng ghế dài bên ngoài phòng phẫu thuật, bây giờ mới cảm thấy sợ hãi.

Nếu có gì đó không ổn với mẹ... Nếu như, Hứa Tùy không dám nghĩ tiếp.

Tại sao cô lại cãi nhau, lại tức giận vì mẹ. Từ nhỏ mẹ Hứa đã chịu áp lực từ nhà mẹ đẻ, vì con gái có một môi trường trưởng thành tốt nên kiên quyết không tái giá, trong lúc đó còn phải thỉnh thoảng chịu đựng hàng xóm cười nhạo bà là góa phụ.

Mặc dù vậy, mẹ Hứa vẫn cắn răng một mình nuôi nấng cô, đồng thời gánh vác trách nhiệm chăm sóc một bà lão.

Cô đang làm cái quái gì vậy?

Hứa Tùy cuộn người ở trên ghế, hai tay ôm lấy đầu gối, cuộn mình lại thành một tư thế tự bảo vệ mình an toàn, nhưng lòng bàn tay đặt trên xương bánh chè vẫn không ngừng run rẩy.

Cô đang trong cơn mê thì đột nhiên có một đôi bàn tay rộng lớn và mát mẻ nắm lấy bàn tay run rẩy của cô, lòng bàn tay của anh cũng nặng nhưng mang theo một sự an tâm không thể giải thích.

Hứa Tùy chậm rãi ngước mắt lên, đụng phải một đôi mắt đen nhánh sâu xa.

Chu Kinh Trạch mặc một bộ đồ xung phong màu đen, mặt mày lạnh lùng, đường nét trên mặt gọn gàng. Anh nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Hứa Tùy, nắm chặt lấy tay cô, trên cổ áo có một hạt tuyết trong suốt rơi vào giữa hố khẩu của hai người, lập tức tan ra.

Không phải là nước mắt, mà là tuyết.

"Sao anh lại đến đây?" Hứa Tùy vừa mở miệng, phát hiện cổ họng vô cùng khô khốc.

"Hôm nay nghỉ phép, đúng lúc định đến thăm em, lúc em gọi điện thoại cho anh, anh đang ở trên máy bay, vừa xuống máy bay thì nghe thấy tiếng tranh chấp bên này nên chạy tới." Chu Kinh Trạch xoa xoa lòng bàn tay cô, truyền đến một chút ấm áp.

Anh mỉm cười, nhéo khuôn mặt của Hứa Tùy, hỏi: "Sao lại làm việc hoảng loạn như vậy, chạy đến nhà em thì chỉ có bà nội ở nhà một mình."

"Hả? Bây giờ em…" Hứa Tùy phản ứng lại.

Ngón tay cái của Chu Kinh Trạch kẹp lấy ngón tay muốn di chuyển của cô và nói: "Anh đã sắp xếp cho bà rồi."

"Cạch" một tiếng, cửa phòng phẫu thuật mở ra, một y tá đeo găng tay dính máu và hô to: "Bệnh nhân cần thay máu, ai có nhóm máu B?"

Vẻ mặt Hứa Tùy lập tức mờ mịt, Chu Kinh Trạch cầm tay cô, nghiêng đầu nói với y tá: "Là tôi."

Sau khi Chu Kinh Trạch kiểm tra thân thể xong thì đi lấy máu, thời gian trôi qua hơn phân nửa, bóng đen dừng bên cạnh Hứa Tùy, anh ngồi bên cạnh cô, đưa tay ôm lấy bả vai cô, nhắm mắt lại, ngửa đầu dựa vào vách tường lạnh lẽo, cùng cô chờ kết quả.

Hứa Tùy dựa vào cánh tay mạnh mẽ của Chu Kinh Trạch, thoáng nhìn thấy trên cổ tay anh có một lỗ nhỏ, mạch máu màu xanh nhô lên, xung quanh là một mảng bầm tím, vẫn còn xuất hiện vết máu loang lổ.

Nửa đêm, các bác sĩ ra khỏi phòng phẫu thuật, báo bình an với họ, dặn dò Hứa Tùy không thể làm cho bệnh nhân kích động nữa, chú ý đến việc điều dưỡng cơ thể, trước tiên sẽ nhập viện để theo dõi tầm nửa tháng.

Hứa Tùy thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô thúc giục Chu Kinh Trạch đến khách sạn thuê phòng để nghỉ ngơi.

Chu Kinh Trạch không chịu, vẫn ở bên cô. Hai người ngồi trên băng ghế dài, dùng áo khoác che kín rồi ngủ cả đêm.

Khi trời vừa sáng, một tiếng chuông điện thoại chói tai đánh thức hai người dậy.

Chu Kinh Trạch thức cả đêm, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt buồn ngủ, quầng thâm hiện dưới mí mắt.

Anh nhìn tên người hiển thị trên điện thoại, Hứa Tùy cũng nhìn qua.

Đó là cuộc gọi của đội cứu hộ đệ nhất.

Chu Kinh Trạch không nhận, để mặc cho nó vang lên.

"Chúng ta..." Giọng điệu của Hứa Tùy chậm rãi, cổ họng đã lâu không lên tiếng nên đã khàn và khô khốc.

Chu Kinh Trạch nhìn cô, giọng nói có hơi nặng nề, yếu hầu chậm rãi lăn, anh gằn từng chữ: "Không chia tay."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv