Hoàng Nam!
Sao…sao cậu ấy lại ở đây???
Mà sao lại đúng cái lúc chết tiệt này cơ chứ.
– Hoàng Nam…sao cậu lại…
Lúc này thì tôi muốn chửi thề lắm rồi đấy.
Sao hai tên này thích gặm môi thế nhở?
Á đù, tránh ra ông đi kiếm khúc gỗ về cho bọn mày gặm sướng mồm nhé.
Lần này tôi tỉnh táo hơn.
Gắng sức đẩy hắn ra…
nhưng mà hắn không buông =.= cứ một mực áp sát tôi vào tường.
Phải nói là không còn đường lui. Aigooo tôi thật sự phải đi tập gym mới được.
Mãi một lúc sau, khi môi tôi sắp rớm máu hắn mới chịu buông.
Xem ra cả hai tên này cũng lần đầu “hôn”.
Tôi chả vui vẻ gì nên cứ thế cắp đít bỏ về luôn.
Lại có một cái bàn tay giữ tôi lại.
– Cái gì nữa? – Tôi lấy khăn che mặt, đề phòng lần 2…
– Tớ và cậu ta hòa 1-1 – Cậu ta trừng mắt nhìn tôi nói rồi chỉ về phía Minh Hoàng.
Aizzzz sao cái cửa bệnh viện lại có ô kính chi không biết.
Dòm nhau cho kích thích à???
– Nếu không có chuyện gì khác thì tớ về đây – Nói đoạn tôi chạy luôn. Hắn cũng chẳng giữ.
Tối đó, tôi mang hai hộp cơm đến ăn cùng Minh Hoàng. Là hộp cơm bento do tôi tự làm luôn.
Tôi đẩy cửa phòng, bước vào thì thấy có Minh Hoàng đang có khách.
Ồ, là em gái khóa khóa dưới trường tôi mà.
– Xin chào – Tôi lơ ngơ bước vào, ngây ngô chào hỏi.
– A, cậu đến rồi – Cậu ấy tỏ vẻ hớn hở ra mặt.
– Em chào chị – Còn em kia lại lộ rõ vẻ tiếc nuối.
– Đây là Khánh Vy lớp 10C trường mình, em ấy nghe tin tớ bị tai nạn nên đến thăm.
– Ừ, rất vui được gặp em – Tôi cười thân thiện.
– Vâng, em cũng thế – Em ấy cười trông gượng gạo hết sức.
Chả hiểu sao nhưng tôi không ưa nhỏ này. Cái kiểu giả tạo của nó còn đáng ghét hơn Mai Linh.
– Thôi em xin phép đi về ạ – Nhỏ đấy đứng lên – Gặp anh sau. Tối nay ib nhé.
Nói xong nhỏ đó cắp đít về.
Xì, đỡ tốn khí oxi trong phòng.
– Này, ăn đi, tớ tự làm đấy – Tôi ném cho hắn hộp cơm, cũng tự bóc hộp cơm của mình.
– Chuyện hôm nay…tớ xin lỗi…vì…tớ nhớ cậu quá thôi…
– Bỏ đi, ăn nhanh lên để tớ còn học bài nữa…khỉ thật…
– Uhm…cậu làm cơm bento ngon thật đấy! – Cậu ta nhai nhồm nhoàm làm cơm dính cả trên má.
– Hơ hơ đương nhiên rồi – Tôi vênh vênh cười – Ê cơm dính má rồi, để dành cho con nào hả?
Nói đoạn tôi lau hạt cơm dính trên má Minh Hoàng.
Hứ, đồ trẻ con. Nhưng chỉ cần cậu an toàn thì việc gì tớ cũng sẽ tha cho cậu – Tôi thầm nghĩ.
Ăn xong, tôi ném cho cậu ấy cái điện thoại bị vỡ màn hình của tôi, vì điện thoại của Minh Hoàng nát bét sau vụ tai nạn, rồi tôi lao đầu vàohọc.
– Ting… – Đây là âm báo tin nhắn máy tôi.
Tôi quay ra giằng cái máy thì lúc đấy Minh Hoàng đã mở ra xem.
“Hôm nay cũng mệt rồi, ra chỗ bí mật đi” – Bin mặt ngu đáng chết.
Minh Hoàng nhìn tôi nột cách khó hiểu rồi nhắn luôn “Đang bận việc ở bệnh viện” rồi gửi luôn.
– Này…cậu… – Tôi ngơ ngác nhìn cậu ta tắt nguồn máy.
– Này, bác sĩ bảo tớ còn phải nằm viện bao lâu nữa? – Chuyển chủ đề nhanh gớm.
– Tầm 6 tháng nữa.
– Vậy trong lúc đó tớ cần một gia sư…cậu nhé?
Vậy là kể từ đó, tôi thành gia sư không lương cho cậu ấy. Hàng ngày,cứ tầm 6h tôi lại mang hai hộp cơm vào viện, ăn xong tôi và cậu ấy lạicùng nhau học.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc đã 3 tháng trôi qua.Chân của Minh Hoàng đã đỡ nhiều. Chỉ có điều, 3 tháng qua, Hoàng Namkhông thèm nói chuyện với tôi.
Ăn bơ nặng nề.
Điển hình như hôm nay, ở trung tâm tôi vẫn ngồi cạnh hắn, thế mà hắn cứ bơ tôi như đúng rồi ý.
Có vài lần tôi tiếp chuyện mà hắn còn chẳng thèm liếc mắt đến.
Hết giờ, tôi chán nản thu dọn sách vở đi về. Bắt chuyện với hắn mà khó cứ như lên giời ý =.=
– Nói chuyện chút đi – Hoàng Nam kéo tay tôi rõ mạnh.
– Đau… – Tôi gắt lên rồi giằng tay ra, xoa xoa cánh tay bị kéo đến mức đỏ ửng.
Hắn nhìn tôi bằng con mắt có phần thất vọng, xong lại kéo tôi đi tiếp.
Lần này tôi chả thèm phản ứng nữa. Vì tôi biết là phản ứng cũng chả có ích gì.
Hai người chúng tôi ngồi trên sân thượng của toà nhà bỏ hoang – chỗnày từ lâu đã trở thành địa điểm bí mật của hai người bọn tôi.
– Cậu thích Minh Hoàng đúng không? – Cậu ấu gay gắt nhìn tôi tìm kiếm câu trả lời.
– Không…không phải như cậu nghĩ đâu… – Tôi rối rít thanh minh. Thì ra trước giờ cậu ấy hiểu nhầm ý tôi.
– Vậy là như thế nào? Hả? Ngày nào cũng ăn cùng nhau, học cùng nhau,còn thay áo trước mặt nhau nữa cơ mà – Hoàng Nam đè tôi áp sát vàotường.
– Là tớ vô tình bước vào lúc cậu ấy thay quần áo mà.
– Ừ rồi xịt cả máu mũi ra nhỉ?
Tôi im bặt. Thực ra là nhìn thấy cảnh đấy mà không xịt máu mũi thì có lẽ tôi chả phải con gái.
– Nhưng cậu ấy cần được chăm sóc… Đó là lỗi tại tớ mà… – Tôi lí nhí thanh minh.
– Nhưng anh yêu em…
Tôi ngồi gọn vào trong lòng Hoàng Nam, lấy cái áo len khoác lên người cậu ấy.
Hôm nay là tháng 5 mà sao lạnh thế nhỉ. Kì quặc thật.
Hai chúng tôi cùng ngẩng mặt lên trời ngắm những vì sao và ngẫm nghĩ về tương lai.
Ba người chúng tôi…rút cục sẽ như thế nào???
Hế lô mọi người. Bây giờ tớ sẽ làm một cuộc chưng cầu ý kiến nhé.
*lưu ý: Việc này ảnh hưởng trực tiếp đến các bạn.
Câu hỏi: Các bạn muốn cuối cùng Hạnh Nhi sẽ đến với ai?
A/ Hoàng Nam
B/ Minh Hoàng
Các bạn nhớ comment để bình chọn cho người mà bạn thích nhé.
Kết thúc của câu chuyện 70% thuộc vào các bạn. Các bạn không tự chọn là các bạn thiệt nhé!
P/s: Ai rảnh thì đọc oneshot “Nhầm địa chỉ” của tớ đuyyy.
P/s2: Để cập nhật sớm nhất các truyện của tớ, các bạn hãy bấm vào nút “theo dõi” tớ nhé. Bình chọn vui vẻ