<cite>Edit & beta: Anky</cite>
Trước khi thái y đến, Tố Tâm đã tỉnh rồi, nhìn thấy Võ ca ca đang ngồi bên mép giường nhìn chằm chằm mình, nàng duỗi tay ôm cổ hắn.
Tề Văn Võ hỏi nàng: “Là mấy người kia sao?”
Tố Tâm gật đầu: “Lúc trước nhị hoàng huynh tự tay chém đầu bọn họ, nhị hoàng huynh chỉ muốn ngôi vị hoàng đế thôi.”
Mãi đến khi hai người đều tê cứng mới buông nhau ra, Tiểu Kiếm mời thái y vào cửa.
Không có gì nghiêm trọng, chỉ kê hai thang thuốc an thần. Một đêm này Tố Tâm không rời khỏi Đình Hiên cung, hai người trò chuyện suốt một đêm. Mãi đến sáng sớm Hoằng Nhi cùng Trinh Hoa đi theo phía sau bước vào Đình Hiên cung, bởi vì một câu của Tố Tâm, Trinh Hoa đứng một đêm ngoài cửa cung thái tử.
Hoằng Nhi khí phách hiên ngang đứng trước mặt Tố Tâm, nàng tiến lên ôm lấy Hoằng Nhi: “Hoằng Nhi cuối cùng cũng trưởng thành rồi.” Kiếp trước vào lúc mình bị xâm phạm Hoằng Nhi đã muốn vọt tới bên người mình, nhưng hắn chỉ là một đứa bé mười tuổi. Lúc đó chức trách của Trinh Hoa chính là bảo hộ thái tử, bản thân hắn liền trơ mắt nhìn Tố Tâm bị mấy kẻ tặc tử ấn xuống mặt đất, cũng ép buộc Thái Tử đứng nhìn tỷ tỷ mình chịu thống khổ. Kể từ hôm đó thái tử chẳng những không kiên cường hơn mà ngược lại càng thêm yếu đuối, thậm chí hắn còn không muốn gặp Tố Tâm. Hắn thống hận bản thân không làm được gì cả, như vậy hắn còn làm thái tử để mà chi.
Cho nên kiếp này, Tố Tâm nói với Trinh Hoa: “Ngươi đi bảo vệ Thái Tử đi, ngươi bảo vệ thái tử là ta yên tâm nhất.” Nghe câu nói này Trinh Hoa rất vui vẻ, đương nhiên hắn không biết tại sao Tố Tâm yên tâm về hắn, mặc dù hắn càng muốn bảo vệ bên cạnh Tố Tâm cả đời này hơn.
Không biết vì sao thái tử đột nhiên cảm nhận được nỗi chua xót của Tố Tâm, trong lòng hắn rất khó chịu: “Hoàng tỷ.”
Hai mắt Tố Tâm đỏ lên buông thái tử ra: “Hoằng Nhi, ngồi xuống đây, hoàng tỷ nói với đệ vài lời nhé.” Hai người hàn huyên thật lâu, thái tử rớt nước mắt chua xót một lần nữa.
Thái tử tự mình đi gặp nhị hoàng tử: “Nhị hoàng huynh, nửa tháng sau hoàng tỷ và Tề đại ca sẽ thành thân. Sau đó huynh hãy đến Lĩnh Nam nhận đất phong đi, làm một vương gia nhàn tản chưa chắc đã không tốt.”
Nhị hoàng tử giương mắt: “Ngươi không giết ta?”
Thái tử: “Hoàng tỷ nói không giết sẽ không giết.”
Nhị hoàng tử bị nghẹn đến mức nói không nên lời, một hồi lâu sau vẫn trừng to mắt.
Thái tử còn nói thêm: “Đất phong cùng vàng bạc dân chúng đều sẽ ban cho huynh, hoàng tỷ nói chúng ta đều chảy chung một dòng máu, chỉ tiếc rằng chúng ta sinh ra trong gia đình đế vương.”
Nhị hoàng tử gật đầu: “Đúng vậy, rốt cuộc thì ta cũng không bằng Tố Tâm.”
Tố Tâm bảo Tề Văn Võ đi thuyết phục Trinh Hoa đổi địa điểm đứng gác, mọi ân oán hôm qua nàng đều buông xuống, cũng không muốn làm khó dễ người này nữa. Nhưng Trinh Hoa lại quyết tâm đi theo bên cạnh Tố Tâm, bản thân hắn muốn tự tìm khổ cũng không ai có biện pháp can ngăn.
Bởi vì quan hệ với Tố Tâm, người muốn kết thân cùng Trinh An đều xếp hàng dài, có vài người còn trực tiếp đi cầu xin hoàng thượng. Kết quả hoàng thượng chỉ nói một câu: “Hôn sự của Trinh An quận chúa, trẫm đã hứa với Tố Tâm công chúa, nhất định phải do con bé đồng ý mới có thể tứ hôn. Các khanh gia đi hỏi công chúa cả đi, đương nhiên, để bọn trẻ tự mình quyết định việc hôn nhân cũng là chuyện tốt. Không thì bảo công tử của chư vị khanh gia tự mình đến cầu đi, trẫm cảm thấy nếu Trinh An quận chúa có ý, Tố Tâm cũng sẽ không phản đối. Ha ha.”
Mọi người: “Hoàng thượng thánh minh.”
Thật ra Tố Tâm vốn không định can thiệp vào chuyện hôn nhân của Trinh An, bởi vì vị hôn phu kiếp trước của Trinh An rất tốt. Nhưng vì Trinh Hoa thay đổi làm Tố Tâm không thể không nghĩ nhiều, nàng sợ thay đổi cả lương duyên kiếp trước của Trinh An. Nàng hy vọng người kia có thể vì Trinh An mà chạy tới tìm mình, nếu không thì mình thật đúng là tội lỗi.
Trinh An nhìn Tố Tâm không để bụng đến hôn sự của mình chút nào, mặc kệ là công tử nhà ai, Tố Tâm cũng không gặp. Trinh An có chút kỳ lạ: “Tố Tâm, muội cũng chưa gặp mặt sao lại nói không được?”
Tố Tâm cười hỏi: “An tỷ tỷ sốt ruột muốn gả đi à?”
Trinh An thẹn thùng: “Nào có, ta chỉ tò mò thôi. Muội nói muội phải đồng ý mới được, nhưng ta thấy lạ là ai tới muội cũng bảo không được, nhưng trước nay muội chỉ quan tâm đến Tề công tử, từ khi nào mà chú ý tới công tử khác vậy chứ?”
Tố Tâm lắc đầu: “Sơn nhân tự có diệu kế.”
Trinh An nào biết rằng, không phải Tố Tâm chú ý công tử nhà nào, nàng chỉ biết một người mà thôi.
Ba ngày sau, hai người đang chơi thả diều thì thái giám tới báo: “Công chúa, Trọng công tử cháu ngoại của Chu gia cầu kiến.”
Không ai chú ý tới tròng mắt Tố Tâm đảo qua một vòng, nàng cúi đầu cười trộm, đến khi ngẩng đầu lên đã trở lại bình thường: “Mời vào.”
Tiểu thái giám xoay người đi ngay: “Dạ.” Đi được một lúc hắn đột nhiên dừng bước, sau đó suy đi nghĩ lại hồi lâu mới trợn tròn mắt chạy ra gọi người.
Trinh An cũng đột nhiên ngây ngẩn cả người: “Ồ, người này có gì đặc biệt sao?”
Tố Tâm bình tĩnh nói: “Chỉ là thấy tỷ vội vã muốn gả đi, không bằng nhìn xem cũng tốt.”
Trinh An thẹn thùng trừng nàng một cái: “Ta nào có, hừ, còn chưa thành thân đã giống như thiếu phụ.”
Tố Tâm cũng không giận hờn, nàng nhìn Trọng công tử đi đến trước mặt: “Tham kiến công chúa.”
Tố Tâm không bảo hắn đứng dậy, chỉ hỏi: “Trọng công tử đúng không, có chuyện gì sao?”
Trọng công tử lắp bắp nói: “Ta muốn cưới Trinh An quận chúa, mong công chúa thành toàn.” Tuy rằng lời nói có chút khẩn trương, nhưng giọng cực kỳ to lớn vang dội, thật sự đầy đủ tự tin.
Tố Tâm gật đầu: “À, ra là muốn cầu thân. Thôi được, ta sẽ khảo nghiệm ngươi. Ngươi cõng Trinh An quận chúa đi đến khi nào làm được một bài thơ thì hôn sự này sẽ thành.”
Trinh An khó hiểu nhìn Tố Tâm, thấy Tố Tâm rất nghiêm túc, tỷ ấy đành phải ghé vào trên lưng Trọng công tử.
Trọng công tử cõng Trinh An đi từng vòng, Trinh An cũng có thể cảm giác được nỗi lo lắng như lửa đốt trong lòng người nam nhân này. Trọng công tử đi vòng quanh, mồ hôi đầy đầu, rơi tí tách trên mặt đất. Mồ hôi chảy vào trong ánh mắt, ngứa đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng nhưng hắn cũng không dám đưa tay lau.
Hắn dùng sức nâng Trinh An, không hề động tay động chân mà chỉ bước đi không ngừng. Trinh An đột nhiên cảm thấy chỉ cần mình không nói ngừng lại, người này hẳn là có thể cõng mình đi suốt cả đời. Trinh An dùng sức đẩy Trọng công tử ra: “Đặt ta xuống dưới.”
Trọng công tử buồn bã đặt người xuống rồi quỳ gối trước mặt Tố Tâm nói: “Công chúa, người khảo nghiệm ta chuyện khác được không, ta là một người thô lỗ, không làm thơ được. Nhưng ta thật lòng với Trinh An quận chúa, mấy năm trước ta đã muốn cưới Trinh An quận chúa, không hề vì điều gì khác. Trong nhà nói công chúa và Trinh An quận chúa có quan hệ tốt, tất nhiên sẽ chọn một người đàn ông ưu tú cho nàng ấy, bảo ta không được tới, nhưng hôm nay là ta lén lút đến đây. Công chúa, người khảo nghiệm ta lần nữa đi, không thì ta sẽ quay về học làm thơ, chỉ cần công chúa cho ta chút thời gian, ta nhất định có thể làm ra một bài thơ.”
Trinh An không nỡ nhìn Tố Tâm ở đó đùa giỡn xoay quanh Trọng công tử bèn đi lên nói: “Huynh mau im lặng đi.”
Trọng công tử lập tức ngậm miệng lại, không dám nói nữa.
Tố Tâm cười ha ha: “Được rồi, ngươi đi đi.”
Trọng công tử vẫn không dám mở miệng, khuôn mặt u sầu đứng lên chuẩn bị rời đi.
Tố Tâm nói với theo bóng dáng lưu luyến không nỡ của hắn: “Bảo ông ngoại ngươi đi thỉnh cầu phụ hoàng tứ hôn, rồi nói phụ thân ngươi đến phủ Hộ Quốc cầu hôn và dặn mẫu thân ngươi chuẩn bị sính lễ, chuyện sau đó, không cần ta dạy cho ngươi nữa chứ?”
Trọng công tử vẫn còn đang đi về phía trước, Trinh An thấy vậy lại tức giận mắng một câu: “Ngốc tử!”
Trọng công tử bị tiểu thái giám bên cạnh túm chặt lại, mới lén lau nước mắt nhìn về phía tiểu thái giám: “Chuyện gì vậy?”
Tiểu thái giám lặng lẽ nói với Trọng công tử: “Công chúa đồng ý hôn sự của ngươi rồi.”
Lúc này Trọng công tử mới ngẩng mạnh đầu lên, suy nghĩ hồi lâu rồi xoay người chạy về quỳ xuống trước mặt Tố Tâm, bái lạy mấy cái: “Ý công chúa là cho ta cưới Trinh An đúng không?”
Tố Tâm nâng Trọng công tử dậy: “Mau nín khóc, An tỷ tỷ của ta sắp đau lòng đó. Ngươi đi về trước đi, chuẩn bị tốt mọi chuyện là có thể thành thân. Tỷ phu chớ giận ta nhé, mau trở về đi thôi.”
Đầu óc Trọng công tử nóng lên bèn chạy tới trước mặt Trinh An: “Trinh An, ta là thật lòng, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng cả đời. Nàng đừng ghét bỏ ta nhé, sau này ta đều nghe theo nàng.” Mặt Trinh An đã đỏ đến mức sắp rỉ máu, Trọng công tử mới vui sướng chạy đi.
Tố Tâm không dám nói thêm gì, sợ Trinh An cũng sẽ bỏ chạy.
Trinh An mơ hồ cảm thấy không thể tin được, quyết định này không phải quá nhanh rồi sao? Tố Tâm quyết định chuyện chung thân đại sự của mình hệt như đang đùa, nhưng bản thân nàng ấy cũng không cảm thấy có gì bất ổn.
Tố Tâm đợi Trinh An bình tĩnh lại một lúc mới ngồi xuống bên cạnh nói với tỷ ấy: “An tỷ tỷ, tỷ không có ý kiến gì với người này chứ?”
Trinh An liếc nhìn nàng một cái: “Muội cũng đã cho phép gả ta ra ngoài rồi bây giờ mới đến hỏi ta à?”
Tố Tâm: “Vậy tức là không có ý kiến rồi, thôi được, chúc mừng An tỷ tỷ.”
Thoáng một cái đã tới ngày đại hôn của Tố Tâm, cả nước chúc mừng. Từng nhà ngóng trông ra cửa nhìn và chờ đợi xe của công chúa. Rất nhiều người cầm hoa tươi, nhìn thấy xe công chúa tới từ xa xa sẽ ném hoa lên xe ngựa.
Tề Văn Võ cưỡi ngựa ở phía trước, Trinh Hoa canh giữ đi theo phía sau xe. Cô nương họ yêu dấu ở nơi đó, nhưng lại chỉ thuộc về một người. Tình yêu không liên quan đến thân phận, có được người mình yêu mới là điều hạnh phúc nhất. Đáng tiếc không phải ai cũng có thể hạnh phúc, kiếp trước Trinh Hoa có từng động lòng vì cô gái này hay không đều đã chẳng còn quan trọng, có một vài người thậm chí tự tay đẩy hạnh phúc của mình ra ngoài cửa.
Kiếp trước cả đời của Tố Tâm vinh quang vô hạn, nhưng lại cô độc, thật ra sau chuyện nhị hoàng tử cướp ngôi, Tố Tâm mới nhận ra được nàng đã từng bỏ lỡ quá nhiều. Nếu không thấy được đệ đệ ở trước mặt mình khóc thét đến tê tâm liệt phế, nàng sẽ không cảm nhận được mối ràng buộc máu mủ tình thâm giữa hai người. Nếu không nhìn thấy Tề Văn Võ vì mình chịu đựng những vết thương đó, nàng cũng sẽ không tin có một người yêu nàng đến mức không màng chuyện gì khác. Nếu không phải trông thấy sau khi soán ngôi thành công nhị hoàng huynh đỏ mắt chém đầu mấy kẻ xâm phạm nàng, kiếp này nàng sẽ không thận trọng từng bước, thay đổi nỗi bi ai của từng người.
Sự khác biệt giữa tốt và xấu, chẳng qua đều là gánh nặng của thân phận. Tề Văn Võ có từng oán hận Tố Tâm hay không, đương nhiên là từng có. Sau nhiều lần bị sỉ nhục và trào phúng, nhưng vào lúc người ấy gặp nguy nan, hắn lại không thèm suy nghĩ gì, chỉ biết xông tới cứu nàng. Nhìn nàng rơi lệ, hắn còn đau hơn so với việc mình bị nàng làm tổn thương.
Nhìn từng cảnh tượng hồi ức hiện ra trước mắt, trên mặt Võ ca ca có sẹo, lại nhìn đến Võ ca ca ở đối diện. Thật tốt, có được người này, nàng không còn sợ gì cả.
Đêm động phòng hoa chúc, từng tiếng: “Võ ca ca.”âm vang trong phòng. Nùng tình mật ý, ngọt ngào đến mức làm người ta phát đau. Trinh Hoa cứ như vậy lẳng lặng canh giữ ở trước cửa, khiến người ta không nhìn ra được biểu cảm.
Tố Tâm giao nhẫn ngọc lại cho Hoằng Nhi, có nàng ở đây Hoằng Nhi vĩnh viễn không giống một thái tử. Nàng cũng sẽ khoan dung với Trinh Hoa, và sẽ buông bỏ cái gọi là quá khứ tưởng như chưa từng xảy ra kia.
Chuyện nhị hoàng tử cũng không tiết lộ ra ngoài, hắn đi đến đất phong của mình một cách vinh quang.
Tố Tâm cũng mang theo mấy người thân cận rời khỏi hoàng cung. Trinh Hoa say khướt trắng đêm, Trinh An lại không thể an ủi được hắn.
Chữ tình là lời khó nói nhất, dù chấp nhất cũng chỉ đành bất lực mà thôi.
Trong rừng trúc là gian nhà Tố Tâm chuẩn bị mười năm nay, chỉ có một tòa nhà nhỏ bằng trúc này là không khác so với trong ký ức.
Tố Tâm nằm thủ thỉ trong lòng Tề Văn Võ: “Lúc trước Võ ca ca dựng một căn nhà trúc ở chỗ này cho ta, thời gian hạnh phúc nhất của Tố Tâm chính là ở đây.”
Tề Văn Võ nghĩ đến rừng trúc nơi đây từng nhuộm đỏ máu của Tố Tâm, không khỏi có phần chua xót.
Tố Tâm duỗi tay vuốt phẳng lông mày của Tề Văn Võ và gọi: “Võ ca ca.”
Tề Văn Võ nắm lấy tay nàng: “Nàng thật ngốc, lúc trước Võ ca ca còn ngốc hơn.”
Tố Tâm gật đầu: “Võ ca ca ngốc hơn.”
Tề Văn Võ lắc đầu: “Là bởi vì không thể bảo vệ cho nàng sớm hơn, cho nên mới ngốc.”
Nhật nguyệt thay đổi, gió mát thổi lên từng khúc sáo, hai con người tuyệt diệu gắn bó dựa vào nhau.
HOÀN
—
Tung bông hoàn rồi.^^ Đây là một đoản văn cho nên chúng ta cũng ko mong đợi gì nhiều vào cốt truyện sâu sắc hay hấp dẫn từng chi tiết được. Nam chính bộ này có thể nói khá mờ nhạt trong truyện nhưng được cái anh thâm tình. Hơn nữa tuy truyện ko nhiều đặc sắc nhưng cũng có vài phân đoạn khá là cảm động.