<cite>Edit & beta: Anky</cite>
Ngày thứ hai, Ngô Trần dẫn Bàng tiên sinh vào cung yết kiến, đó cũng là ngày nghỉ học của Tố Tâm. Tố Tâm sắp xếp cho Bàng tiên sinh dạy dỗ Tề Văn Võ trước, chờ đến lúc Hoằng Nhi năm tuổi mới chính thức bái sư.
Bàng tiên sinh là người tiên phong đạo cốt, ông đứng cạnh Tố Tâm bấm tay tính toán một hồi rồi nói: “Mệnh cách của công chúa bất phàm, ta xem không ra.”
Tố Tâm cung kính dâng trà: “Tiên sinh không cần lo lắng, Tố Tâm chỉ muốn cho người bên cạnh mình có được cuộc sống an ổn, để mỗi người nên ở vị trí nào thì ở vị trí đó. Tiên sinh sẽ là thầy của thiên tử, cho nên tiên sinh xuất hiện tại đây.”
Bàng tiên sinh gật đầu: “Hay, hay cho một câu thầy của thiên tử. Vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.” Bàng tiên sinh quả thật nhìn ra chút khác biệt, ông nghe Ngô Trần nói còn có một cao nhân tồn tại bên cạnh công chúa. Bây giờ xem ra, mỗi lời nói và cử chỉ này sao có thể là được chỉ điểm từ trước. Nếu thật sự có, vậy đó không phải cao nhân mà là tiên nhân. Có thể đi theo một chủ tử như vậy, không uổng công ông khổ tâm chờ đợi hàng chục năm.
(Truyện được edit phi lợi nhuận bởi Anky và chỉ đăng tải trên https://anhduongcung.wordpress.com. Vui lòng ko copy và reup dưới mọi hình thức.)
Mỗi ngày Tố Tâm đều dành thời gian để xem Tề Văn Võ lúc thì luyện võ lúc lại đọc sách, thời gian ấy nàng đều an tĩnh ngồi uống một chén trà nhỏ. Đa phần thời gian còn lại nàng luôn âm thầm sử dụng hiệu quả của nhẫn ngọc, tất cả bố cục cũng bắt đầu từ giây phút này. Mỗi ngày có người chết, cũng có người bị khống chế. Người tốt tất nhiên sẽ được đối xử tử tế, kẻ ác sẽ trực tiếp bị xử lý. Tố Tâm không chỉ bày bố cục diện mà còn làm vì nguyện vọng của dân chúng. Lòng người mới là điều quan trọng nhất, thân là người ở vị trí cao, suy cho cùng nàng cũng nên làm được một vài chuyện có ý nghĩa.
Ngày hôm ấy, nhị hoàng tử vừa tình cờ gặp mặt bèn cười đùa trêu ghẹo Tố Tâm: “Hoàng muội, nghe nói muội thường xuyên chạy tới Đình Hiên cung, chẳng lẽ thật sự xem người ngoài nào đó như ca ca ruột à?” Hắn nhướng lông mày lên chọc vào đúng trọng tâm.
Tố Tâm cũng không lớn không nhỏ đáp lại: “Ta làm gì có ca ca ruột hồi nào, không phải chỉ có một đệ đệ ruột thịt thôi sao? À, đúng rồi, hoàng huynh cũng là hoàng huynh ruột của ta. Nhưng người mà phụ hoàng yêu thích, Tố Tâm đều yêu mến hệt như vậy, chẳng lẽ hoàng huynh không ưa sao?”
Nhị hoàng tử cười ha hả: “Nào có, phụ hoàng thích, thân làm nhi thần tất nhiên ta cũng phải thích. Chỉ không ngờ rằng hoàng muội rộng lượng như vậy, ta còn lo nghĩ sợ phụ hoàng yêu thương người khác hơn mà bỏ quên hoàng muội sẽ khiến lòng hoàng muội không vui đấy.”
Tố Tâm trả lời bằng khẩu khí không nhỏ: “Phụ hoàng thương yêu ai nhất còn cần phải nghĩ sao, điều này không phải cẩu tặc nào cũng đoạt đi được. Ta là miếng thịt nơi đầu quả tim của phụ hoàng, cho dù ta có gây hại cho kẻ tặc tử nào, phụ hoàng cũng sẽ giúp ta lau tay, sao mà trách tội được.” Còn không phải do có đồ cẩu tặc nào đó bởi vì lòng ghen ghét mà hại người hại mình sao, mắng vài câu cẩu tặc ngược lại quá là tiện nghi cho hắn. Tố Tâm nghĩ nghĩ, vẫn quyết định không thể mắng chửi người như vậy, cứ như đang tự mắng luôn chính mình.
Lời này làm nhị hoàng tử giật thót, nghe thế nào cũng như nàng đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, trong lòng hắn khó chịu, nhưng cũng không thể châm ngòi nữa. Chỉ tiếp tục nói: “Hoàng muội nói phải, cho dù người khác có nhận được sủng ái cũng không sánh bằng hoàng muội. Hoàng huynh ta còn có việc, cáo từ trước nhé.” Mãi đến khi ra khỏi tầm nhìn của Tố Tâm, hắn mới thầm phi một ngụm lẩm bẩm nói xúi quẩy.
Tố Tâm nhíu lông mày nhìn về phương xa, thầm nghĩ không nên vội, thù của đời trước nàng tất sẽ báo. Ngươi dám xúi giục hãm hại Võ ca ca, ta chỉ có thể ghi nhớ ngươi thêm nhiều hơn. Đời trước nàng bị hắn xúi giục thành công, cho nên đã làm nhiều chuyện tổn thương đến Võ ca ca như vậy, đời này nàng nhất định phải bồi thường cho Võ ca ca.
Vì thế Tố Tâm chạy đến Đình Hiên cung làm công tác một hồi, nàng tin nếu mình không tiến đến khiêu khích, kẻ dám khiêu chiến uy nghiêm của hoàng gia có lẽ còn chưa sinh ra đâu.
Nước đi của ván cờ cũng cần chậm rãi, dù sao bố trí xong kết cục thì vẫn phải chờ đến khi quân cờ vào đúng chỗ. Lòng Tố Tâm cũng an ổn lại bắt đầu nhớ về thời thơ ấu của mình, tình thân tình yêu đều đạt được, nàng nhớ tới người bằng hữu của mình là Trinh An quận chúa.
Dù Trinh Hoa, ca ca của Trinh An là người nàng bắt đầu oán ghét từ kiếp trước, nhưng điều đó cũng không thể làm giảm sự yêu thích của Tố Tâm với người bạn Trinh An này.
Tố Tâm đi thỉnh an hoàng thượng xong bèn xin phê chuẩn đến phủ Hộ Quốc để gặp người bạn tốt mà đời này nàng còn chưa gặp lại. Trong lòng Tố Tâm nôn nóng đến nỗi quên mất rằng kiếp này mình còn chưa từng gặp qua Trinh An. Thế là nàng đành phải nói một câu trái lương tâm và lấy Trinh Hoa làm chủ đề, hắn là người đã vang danh bên ngoài từ khi còn nhỏ tuổi. Thật vất vả mới vòng vo đến đoạn nghe nói Trinh Hoa có một muội muội tên Trinh An, lúc này nàng mới có thể thỉnh cầu đi gặp.
Tố Tâm vẫn chỉ mang theo hai tiểu nha hoàn Cúc Lan, trong cung đều biết hai vị này hiện đang được tin dùng, ngược lại Mai cô nương trước kia được sủng ái hiện giờ đã bị quên vào một góc. Từ trước đến nay đều như thế huống chi là trong cung, được sủng thì có hàng ngàn người coi trọng, khi thất sủng lập tức bị vạn người ghét bỏ. Cuộc sống hàng ngày của Mai Trúc hai người càng trở nên tồi tệ, thường xuyên bị sai khiến làm công việc nặng nhọc.
Tố Tâm cũng không muốn hao tổn tâm tư đối với những kẻ bạch nhãn lang không thân thích đó, chỉ là một nô tỳ mà thôi, nàng muốn xem thử lúc này hai người kia còn có cái gì để người ta muốn lợi dụng dụ dỗ nữa.
Đến phủ Hộ Quốc, Hộ Quốc công nhanh chóng dẫn một đoàn gia quyến quỳ ở cửa nghênh đón. Tố Tâm vội nâng Hộ Quốc công dậy: “Hộ Quốc công chớ hành đại lễ như vậy với một tiểu nha đầu như ta, đáng lẽ Tố Tâm phải thỉnh an Hộ Quốc công mới đúng. Về sau chớ nên như thế, ngài không muốn Tố Tâm tới tìm tỷ tỷ chơi đùa sao?”
Hộ Quốc công vội đáp lời: “Không phải, không phải, hoan nghênh hoan nghênh. Trinh Hoa, Trinh An, mau tới tham kiến Tố Tâm công chúa.”
Trinh Hoa đã là một thiếu niên cao ráo, Trinh An mở to đôi mắt tròn xoe chạy tới. Tố Tâm nhìn cũng không thèm nhìn Trinh Hoa mà ôm cánh tay Trinh An rủ rê mang mình vào khuê phòng của tỷ ấy. Trinh An vui tươi hớn hở đáp lại, tỷ ấy cũng không có nhiều bạn bè lắm.
Trinh Hoa là tình lang trong mộng của các thiếu nữ, cho dù chỉ là một tiểu công chúa bảy tuổi, cũng không nên làm lơ hắn triệt để như vậy. Trinh Hoa có chút xấu hổ khẽ sờ mũi rồi xoay người đứng sau lưng Hộ Quốc công. Mọi người cũng không chú ý đến việc này, chỉ âm thầm nghĩ phải lấy lòng Tố Tâm thế nào.
Vào trong phòng, Tố Tâm ôm lấy cả người Trinh An mà rơi nước mắt. Điều này làm Trinh An không nói nên lời, nỗi uất hận của Tố Tâm, Trinh An hiện tại cũng chỉ là bé gái tám tuổi, sao có thể hiểu được chứ. Cho dù bây giờ Trinh An có là một người lớn, cũng sẽ không hiểu được vì sao cô nhóc mới vừa quen biết này lại ôm mình òa khóc.
Khóc một trận xong Tố Tâm bèn ngừng lại, chỉ lôi kéo Trinh An tỉ tê vài lời. Đời trước Trinh An là cô nương duy nhất giúp đỡ nàng và xem nàng như bằng hữu, đáng tiếc tỷ ấy cũng không thể cứu rỗi Tố Tâm được. Trong những ngày Tố Tâm sống trong tăm tối hoang mang, chỉ có một bằng hữu là tỷ ấy tới khai sáng cho nàng, thậm chí vì nỗi đau của nàng mà mắng huynh trưởng mình.
Lúc này đây thì khác rồi, Tố Tâm không cần hèn mọn tìm kiếm sự an ủi. Hiện tại nàng chỉ cần quý trọng thực tốt người bạn này, thậm chí cũng có thể bao dung, không chèn ép và ám hại đối với vị ca ca mà mình chán ghét của tỷ ấy. Dù rằng Tố Tâm rất ghét người kia, nhưng hắn cũng chưa thật sự làm ra chuyện thương tổn gì với nàng, nên nàng sẽ cố gắng làm lơ người này đi.
Tố Tâm muốn để Trinh An vào cung chơi với mình trước hôm hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi quần thần. Tố Tâm nghĩ trước tiên sẽ mang Trinh An đi, năm ngày sau khi kết thúc buổi tiệc, Hộ Quốc công có thể đưa Trinh An về.
Nàng thoáng nhìn sang Trinh Hoa, mọi thứ trong quá khứ coi như đã thành mây khói thoảng qua. Tố Tâm cũng không phải người sinh ra đã kiêu ngạo ương ngạnh không ai bằng. Nếu muốn trách, có lẽ là vì sự sủng ái của phụ hoàng dành cho nàng, e rằng tất cả đều do số mệnh đi. Trinh Hoa thì lại nhớ rõ về ánh mắt này, cho đến khi hoàn toàn mờ nhạt, hắn vẫn nhớ có một ánh nhìn đã làm bản thân bối rối thực nhiều năm như vậy.
Sau khi chào tạm biệt Hộ Quốc công, Tố Tâm đưa Trinh An trở về hoàng cung, còn dẫn Trinh An đi bái kiến hoàng thượng và hoàng hậu. Hoàng thượng thấy nàng biết tìm bạn chơi đùa, tất nhiên cũng vui vẻ thay nàng. Cho dù là một vị hoàng đế rất yêu thương con gái, nhưng trong lòng ông cũng hổ thẹn vì không làm được chuyện gì có ý nghĩa cho nữ nhi của mình. Hoàng thượng vẫn không thể hiểu vì sao Tố Tâm bỗng chín chắn trưởng thành như một người lớn, chẳng lẽ thật sự do Linh Nhi dạy bảo ở trong mộng.
Tố Tâm dẫn Trinh An đi tham quan đình đài lầu các của Tố Tâm cung, cùng tỷ ấy đến dỗ dành và chơi đùa với Hoằng Nhi. Những gì Trinh An nhìn thấy là một thiếu nữ điềm tĩnh mà không mất đi vẻ hoạt bát, trên người Tố Tâm ẩn chứa khí chất cao quý từ trong xương cốt. Nhưng từng cái nhíu mày và nụ cười của nàng đối với người khác lại ấm áp hơn nữa còn bình dị và gần gũi, làm người ta bất giác chìm sâu vào.
Từ nhỏ Hoằng Nhi đã yêu thích tỷ tỷ, dùng hết mọi nỗ lực để tỷ tỷ nhìn thấy sự ưu tú của mình, đáng tiếc Tố Tâm đã từng phớt lờ đệ ấy. Lúc này đây Tố Tâm muốn tham dự vào cuộc sống của Hoằng Nhi, bồi dưỡng đệ đệ trở thành một thái tử đủ tư cách.
Trinh An yêu thích trẻ nhỏ, cũng sẵn sàng chăm sóc Hoằng Nhi cùng Tố Tâm, hai người thỏa thích vui sướng chơi hết năm ngày. Tố Tâm rất thích người bạn này, nếu có thể, nàng thật muốn tỷ ấy ở mãi cùng mình trong Tố Tâm cung.
Nhưng sự vắng mặt của Tố Tâm trong năm ngày qua, làm Tề Văn Võ có chút khó lòng thích ứng. Thiếu niên liều mạng tập luyện đến đổ mồ hôi, từng giọt lấp lánh hệt như thủy tinh dưới ánh mặt trời. Trước buổi cung yến, Tiểu Kiếm nói với Tề Văn Võ: “Công tử, đến lúc đi rồi.”
Tề Văn Võ buông bảo kiếm trong tay, cau mày đáp: “Được, ta đi tắm sạch một thân mồ hôi này.” Tuy Tề Văn Võ vẫn luôn làm bộ không thèm để ý ở trước mặt Tố Tâm, thật ra hắn vô cùng quan tâm đến, nhưng hắn sợ rằng càng để ý sẽ càng dễ mất đi. Hắn cũng có phần lo lắng khi nhìn thấy Tố Tâm, nàng sẽ còn quan tâm đến mình sao? Thời gian năm ngày đối với một đứa bé mà nói dường như có vẻ hơi dài.
Đến đại sảnh yến tiệc, Tề Văn Võ có phần hơi xấu hổ vì chỗ ngồi đã được lấp đầy người. Tiểu Kiếm lập tức bước lên phía trước: “Công tử, bên này.” Nói xong hắn đưa Tề Văn Võ tới trước chiếc bàn duy nhất của Tố Tâm, lúc này hai người mới nhìn thấy mặt nhau. Tố Tâm lại che mặt lau đi hai giọt lệ vừa rơi, nàng nhớ tới kiếp trước Võ ca ca cũng ghé qua một lần này, bị mình cười nhạo bèn bỏ đi. Lần xuất hiện trở lại trên yến tiệc hoàng cung, đã là mười năm sau đó, Võ ca ca cũng đã quen với sự châm chọc mỉa mai của nàng.
Nhìn thấy Tố Tâm trong lòng Tề Văn Võ dường như buông lỏng thứ gì đó, tuy hắn không thèm quan tâm, nhưng lòng sớm đã thừa nhận người này, chỉ là trái tim non nớt không muốn biết của thiếu niên.
Trinh An lại thấy rõ cảnh tượng này, còn tưởng rằng Tề Văn Võ bắt nạt Tố Tâm. Tỷ ấy cũng không biết hình tượng của Tố Tâm ở trong cung bá đạo thế nào, còn lặng lẽ hỏi Tố Tâm: “Muội không muốn nhìn thấy hắn sao?”
Tố Tâm cười ngẩng đầu nhìn tỷ ấy và nói: “Nói gì vậy, đây là Võ ca ca của ta, Tề Văn Võ. Võ ca ca, đây là Trinh An quận chúa của phủ Hộ Quốc, huynh gọi tỷ ấy là Trinh An cũng được.” Tề Văn Võ ngồi xuống khẽ gật đầu với Trinh An, ngược lại Trinh An có phần xấu hổ. Nàng ấy không thể ngờ được đó là người Tố Tâm để ý, cũng không suy nghĩ mãi chuyện vì sao Tố Tâm khóc nữa.
Bàn của đại hoàng tử, toàn là mấy thanh niên tài tuấn, cũng đều là con cháu đời thứ hai của các quan lại tuy không có chức vị nhưng gia thế hiển hách. Bàn bên phía nhị hoàng tử, là những quan viên mới chức vụ không cao cũng không có bối cảnh gì, thoạt nhìn hệt như chưa từng trải qua sự đời nào.