Xe vẫn tiến lên với tốc độ tiêu chuẩn.
Đằng xa, mấy dãy chung cư cao tầng cũ kỹ mới kịp tháo dỡ một góc chậm rãi xuất hiện trong tầm nhìn của Hà Trường Thanh.
Thời tiết chớm hạ cuối tháng Tư, rõ ràng chỉ tầm 2-3 giờ chiều, bầu trời vài phút trước vẫn sáng sủa trong veo không một gợn mây, lúc này nói trở mặt liền trở mặt.
Càng đến gần, mây đen trên trời tích tụ càng dày đặc, khiến khu vực chung quanh trở nên ảm đạm âm u. Từ trong tầng mây thỉnh thoảng vang lên tiếng sấm rầm rì, như báo trước cơn mưa dông sắp trút xuống.
Cảm nhận hơi lạnh từ bên ngoài thông qua khe hở cửa sổ luồn vào trong xe làm nổi lên một tầng da gà trên người, Hà Trường Thanh nheo mắt nhìn biểu tượng trời nắng và nhiệt độ không khí 33°C hiển thị trên màn hình điện thoại đang bật GPS và kết nối wifi của mình, cảm thấy như một trò đùa vô duyên.
Ban sáng trước khi ra cửa y cũng giống như mọi ngày, xem rất kỹ bản tin dự báo thời tiết. Rõ ràng hôm nay phải là một ngày nắng đẹp không khí hơi oi bức mới đúng. Hoặc là bản tin dự báo kia không chính xác (xác suất để khả năng đó xảy ra nhỏ đến gần bằng 0), hoặc là thời tiết ở khu vực này đã nằm ngoài tầm dự đoán, đo lường của con người.
Hà Trường Thanh không dám tưởng tượng, nếu thế lực ma quái quỷ dị gì đó có thể can thiệp, quấy nhiễu, biến đổi cả khí tượng thiên văn, vậy một khi chúng lớn mạnh đến mức có thể tràn lan ra khắp nơi mà không cần e dè lo sợ bị kỳ nhân dị sĩ săn giết, chúng sẽ làm càn gây ra tai họa và nguy hại bao nhiêu sự sống khác.
Kỳ quái thay, tuy sắp phải đối diện với đại bản doanh khủng khiếp gấp 100 lần nữ quỷ Quý Tình, lúc này trong lòng Hà Trường Thanh lại không hề cảm thấy bất an như khi chạy vội trong mưa để về nhà đêm qua.
Hà Trường Thanh biết mình không có bản lĩnh đối phó với thế lực khuất mặt khuất mày, vì thế trước đó từng lưỡng lự, dù rất muốn đi xem tận mắt quá trình trừ ma nhưng vẫn bấm bụng nhịn xuống, định ở nhà chờ tin chứ không làm vướng tay vướng chân bọn họ.
Nào ngờ Phương Trạch Vi không chờ Hà Trường Thanh nói gì, liền nắm tay y cam đoan mình có thể xử lý, không chút để bụng y sẽ trở thành gánh nặng liên lụy mà một mực kéo y đi cùng cho bằng được. Đã thế ba đứa cháu của hắn cũng không phản đối, cứ như y không phải là một người trưởng thành 1m84 cao to mà chỉ là con búp bê 184mm có thể tiện tay bỏ balo đem theo vậy!
Cảm nhận trọng lượng nặng trĩu do Phương Trạch Vi gác hơn một nửa cơ thể lên trên người mình, tâm trạng của Hà Trường Thanh bình tĩnh một cách khó hiểu.
Điểm lại mọi việc trong vòng hai ngày nay, Hà Trường Thanh nửa là ngạc nhiên nửa lại cảm thấy có lẽ nên như thế, khi phát hiện chuyện lạ lùng kỳ bí xảy ra trong 48 tiếng đồng hồ vừa qua kể từ khi y gặp Phương Trạch Vi, thật là nhiều gấp năm gấp mười tổng số đã xảy ra trong suốt 24 năm cuộc đời của y.
Càng hồi tưởng càng thấy không chân thật, khó mà tin nổi. Phàm là Hà Trường Thanh hơi mê tín một chút, lúc này đã lấy lý do cảm thấy bát tự, mệnh cách của Phương Trạch Vi khắc mình nên mới hại mình dính vào nguy hiểm, rồi xắn tay áo "tẩm quất" cho hắn một trận sau đó đá văng ra, chứ làm gì có cửa cho họ Phương ăn vạ bên cạnh như thế này?!
Hà Trường Thanh âm thầm thở dài.
Y có cảm giác mình đang đứng ở ngã ba đường, sắp sửa phải chọn đi một con đường nào đó, lại không có quá nhiều thời gian suy tính thiệt hơn tỉ mỉ lựa chọn, vì đằng sau y có thú dữ lẫn yêu ma quỷ quái rượt đuổi sắp tới nơi. Hà Trường Thanh chỉ có thể dựa theo trực giác và trái tim mách bảo để bước tiếp, hi vọng sẽ giẫm lên mặt đường khô ráo an toàn chứ không phải đầm lầy tuyệt vọng.
Con đường đã chọn là tốt hay xấu, chỉ có đi tiếp mới biết.
*
Phương Thiên Tứ giảm tốc độ, thong thả đánh tay lái rẽ vào bãi đậu xe ngoài trời đang bị bỏ hoang ở đối diện, cách chung cư Lệ Hoa một con đường xe chạy hai chiều rộng không tới 50 mét.
Giữa lòng đô thị tấc đất tấc vàng hiện nay, việc bỏ xó không sử dụng khu vực rộng rãi như bãi đậu xe này quả là một hành vi lãng phí đáng xấu hổ. Qua kính cửa sổ xe, tầm mắt của Hà Trường Thanh lặng lẽ quan sát bao quát toàn cảnh.
Từng cụm cỏ dại xanh mượt tranh nhau len qua vết rạn nứt trên lớp nền xi măng, mọc tua tủa lên qua đầu gối đến gần eo người trưởng thành. Không ít rác thải sinh hoạt, bao ni lông và giấy vụn xỉn màu rải rác tung tóe khắp nơi hoặc bị gió cuốn lẫn vào đám lá khô rụng đang từ từ mục rữa. Nhiều chỗ trên nền xi măng xuất hiện lỗ thủng to, lởm chởm tàn khuyết như thể có gã to con nào đó coi đây là bao cát luyện quyền anh. Những vạch sơn kẻ ô đã bợt bạt đến mức gần như chưa từng tồn tại…
Lạ nhỉ, Hà Trường Thanh hồ nghi nói thầm. Mấy vụ tai nạn lao động mới xảy ra hai ba tuần nay, thế quái nào mà toàn cảnh bãi đậu xe đối diện chung cư này trông cứ như một miếng đất hoang vô chủ không người coi sóc nhiều năm rồi?
Và không chỉ riêng bãi đậu xe này.
Ban nãy Phương Thiên Tứ cố ý lái xe xa xa vòng quanh chung cư Lệ Hoa một phen để quan sát địa hình trước khi hành động. Hà Trường Thanh nhận thấy cửa hàng dọc đường đều treo biển thông báo tạm đóng cửa không thời hạn.
Lấy chung cư Lệ Hoa làm tâm, bốn phía kéo dài ba bốn trăm mét, quang cảnh trông cứ như một thước phim tái hiện hình ảnh đô thị bị cách ly trong thời kỳ đại dịch nào đó. Trên đường không thấy bóng người, nhà nhà cửa đóng then gài, ngay cả mấy luống hoa trang trí bên ngoài những cửa hàng mặt tiền cũng có vẻ ủ rũ héo úa vì thiếu bàn tay cắt tỉa chăm sóc của con người.
Xem ra, chung cư Lệ Hoa và mấy con phố lân cận đã sớm thành vùng cấm bị gắn mác nguy hiểm đến mức người địa phương tránh như tránh hủi, dứt khoát đóng cửa nơi làm ăn và bỏ phí luôn một bãi đậu xe rộng mênh mông. Hà Trường Thanh phỏng chừng từ trước khi xảy ra những vụ tai nạn ở công trường khá lâu, đã có không ít truyền thuyết ma quái tâm linh bủa vây khu vực này.
Đáng ngạc nhiên là, hiện tại bên trong bãi đậu xe hoang tàn đổ nát lại nằm chễm chệ một chiếc SUV 7 chỗ màu đỏ rực rỡ. Hà Trường Thanh không rành về xe cộ cho lắm, song chỉ dựa vào vẻ ngoài hào nhoáng và logo thuộc một hãng xe danh tiếng, y có thể hình dung được giá cả của chiếc xe thể thao đa dụng này ắt cũng không phải dạng vừa đâu.
Vấn đề là chiếc xe sang xịn mịn như vậy và chủ nhân của nó lại làm gì ở đây vào lúc này?
Trong lòng hiện lên dấu chấm hỏi, Hà Trường Thanh im lặng chờ đợi Phương Thiên Tứ dừng xe ổn thỏa, mới tránh thoát cái ôm như bạch tuộc siết mồi của Phương Trạch Vi, mở dây an toàn, đẩy cửa bước xuống.
Y âm thầm cảm tạ chính bản thân mình vì đã sáng suốt mà tranh thủ đổi bộ vest mặc đi xem mắt lúc sáng thành quần jeans áo phông gọn nhẹ dự phòng ở phòng khám, nếu không chỉ sợ dưới sức ôm của Phương Trạch Vi, hiện tại bộ quần áo trên người y đã nhăn dúm dó như giẻ lau.
Phương Thiên Khải vừa xuống xe, liền nhìn qua chiếc SUV đỏ đậu cách đó một ô. Trừ phi chiếc xe có dán thật nhiều bùa phòng ngừa nhìn trộm cao cấp, nếu không lớp cửa kính chống nhìn trộm trên xe cũng chỉ là trò trẻ con vô dụng trước đôi mắt của gã.
"Trong xe không có ai. Ủa?" Phương Thiên Khải hơi ngạc nhiên, nheo mắt nhìn thêm vài giây, vẻ mặt như thường quay đầu thuật lại với những người khác, "Xe có dán bùa trọng lực, cấp cao."