Phương Trạch Vi vẻ mặt bình chân như vại, không hề kinh ngạc chút nào vì sự xuất hiện của người này, càng không thèm để bụng bộ dạng như trúng tà của bác sĩ và mấy y tá trong xe cứu thương, bởi lẽ chướng nhãn pháp kia do chính tay hắn bày ra.
Lạnh nhạt đứng trên cao liếc mắt nhìn thanh niên đang quỳ gối hành lễ, Phương Trạch Vi đưa tay cầm ngọc giản, thuận miệng hỏi, "Đã qua đi bao lâu?"
"Hồi tổ sư gia, đã qua đi hai trăm bảy mươi lăm năm linh ba tháng hai mươi bốn ngày." Thanh niên không ngẩng đầu cũng không do dự, nhanh chóng đáp ra con số cụ thể, cứ như đã thuộc nằm lòng đáp án và chuẩn bị cho giờ khắc này từ rất lâu.
Nghe vậy, Phương Trạch Vi hơi trầm ngâm một chút, song không nói thêm gì, dứt khoát cầm ngọc giản áp lên trán.
Từng luồng ánh sáng trắng bạc sinh động sóng sánh hiện lên trên bề mặt ngọc giản như nước gợn, cấp tốc chảy vào mi tâm của hắn. Không tới ba mươi giây, ánh sáng tan hết, ngọc giản lại khôi phục bộ dạng oánh nhuận lạnh lẽo như trước.
Phương Trạch Vi mở mắt, môi mỏng nhẹ bật một hơi, nửa là cảm khái nửa như tiếc nuối, "Biến hóa lớn như vậy sao…". Ngôn Tình Tổng Tài
Lúc này, toàn thân Phương Trạch Vi như vừa có sự biến đổi lớn, lại như chẳng hề thay đổi gì. Hắn phất tay làm ngọc giản rớt trở lại trên khay, thấy thanh niên kia vẫn còn giữ nguyên tư thế quỳ gối hành lễ, mới nói, "Đứng lên đi."
Sau đó như suy tư gì, bồi thêm một câu, "Tiểu tử, chú mày là hậu duệ của thằng nhãi ranh Phương Dung Hạ, phải không?"
Thanh niên mới vừa đứng lên, nghe hỏi liền ngoan ngoãn đáp, "Hồi tổ sư gia, đúng vậy. Tiểu bối tên là Phương Thiên Khải, Phương Dung Hạ là ông nội của tiểu bối."
"Được rồi được rồi, đừng có ăn nói khép nép tự xưng kiểu cũ kỹ như vậy nữa, để người khác nghe được không tốt. Hành xử khác người dễ dàng bị coi là quái gở khó mà theo đuổi được bạn đời!"
Phương Trạch Vi lắc lắc đầu, vẻ mặt hận sắt không thành thép, "Đều qua đi gần ba trăm năm, xem ra thằng nhãi kia vẫn giữ bộ dạng mặt quan tài lạnh như tảng băng, nên mới di truyền dạy dỗ ra một ông cụ non như chú mày!"
Phương Dung Hạ xem như là đồ đệ do đại trưởng lão trong tộc thay mặt nhận giùm cho Phương Trạch Vi từ lúc mới sinh.
Năm đó khi chính thức bái sư, Phương Trạch Vi 16 tuổi, còn đồ đệ Phương Dung Hạ mới là một đứa trẻ 5-6 tuổi, cả người tròn vo trắng trẻo đáng yêu, cố tình thích ra vẻ ông cụ non, mặc đạo bào mini chắp tay sau lưng đi tới đi lui, nhắc nhở sư ca sư tỷ làm này làm kia, nghiêm túc không ai bằng.
Hiện giờ nhìn Phương Thiên Khải trông không khác gì từ một khuôn đúc ra, nghiêm túc ít nói ít cười, nhìn mà mệt giùm. Phương Trạch Vi vỗ vai Phương Thiên Khải, chân thành khuyên nhủ:
"Tuổi còn trẻ như vậy, đừng cả ngày mặc đạo bào búi tóc dài xụ mặt cau mày đi tới đi lui, nên học theo bạn cùng lứa ăn mặc hip hop đeo dây chuyền vàng nhảy street dance mới có sức sống!"
Phương Thiên Khải nghẹn một chút, âm thầm lắc đầu cảm thán tổ sư gia đúng là bắt nhịp thật nhanh.
Ban nãy gã ẩn thân đứng một bên xem tổ sư gia xưng hô hành xử khác người, may mắn kịp thời nói nhỏ vào tai trấn an người đừng làm ra hành động quá khích nào dọa đến Hà Trường Thanh, nếu không chỉ sợ bác sĩ Hà đã bị tổ sư gia "hành xử khác người" trói lại đem lên núi buộc phải làm hôn lễ ngay rồi.
Hiện tại sở dĩ Phương Trạch Vi có chuyển biến tâm thái như vậy, đều nhờ vào cái ngọc giản kia.
Phương Thiên Khải không khỏi nhớ lại chuyện các vị tiền bối trong tộc từng kể.
Ba trăm năm trước, trong tộc có một vị thiên tài ra đời, tư chất siêu việt vô số tiền bối, tu luyện thuận buồm xuôi gió, đáng tiếc mệnh cách có khuyết, một chữ duyên một chữ kiếp, khó bề phân rõ, họa phúc song hành. Năm 24 tuổi vị tiền bối đó tự mình bặc quẻ tính ra được bản thân sinh ra quá sớm, cách biệt hơn hai trăm bảy mươi mấy năm so với đạo lữ tương lai, bèn bàn giao lại chức trách trong người, vào cấm địa ngủ say, chờ thời điểm tới rồi sẽ thức giấc.
Chớp mắt đã mấy trăm năm, thời đại biến thiên quá nhanh, thế giới thay đổi quá lớn, các vị trưởng lão trong tộc sợ tổ sư gia tỉnh dậy không thể thích ứng thời đại, bèn dùng ngọc giản lưu giữ, tổng kết thời cuộc biến hóa, vạn vật đổi dời, định kỳ bổ sung thay mới vào ngọc giản, chờ khi tổ sư gia tỉnh dậy, chỉ cần tiếp thu liền lý giải và dung nhập thời đại ngay.
Chỉ là, lúc này trơ mắt nhìn Phương Trạch Vi xòe tay mượn smartphone của mình vào app video ngắn xem video biến hình đồng thời tấm tắc bình luận, Phương Thiên Khải không khỏi vuốt mồ hôi tự hỏi có lẽ tổ sư gia "dung nhập và lý giải" thời đại này hơi quá mức rồi cũng nên.
May mà, hứng thú Phương Trạch Vi dành cho mấy cái app trong điện thoại đến nhanh đi cũng nhanh, chờ tới khi xe đến bệnh viện làm thủ tục nhập viện và lợi dụng chướng nhãn pháp giả tạo một kết quả kiểm tra bị chấn động nhẹ buộc phải nằm viện quan sát xong, Phương Trạch Vi liền bĩu môi ném trả điện thoại cho Phương Thiên Khải.
Lúc này hắn ngồi chễm chệ trên sô pha, trên người đã thay áo thun đầu lâu quần jeans rách gối, bắt chéo chân khó chịu nhìn đám đồ tử đồ tôn vây quanh hỏi han ân cần. Phương Trạch Vi hắng giọng một cái, "lũ trẻ" lập tức tắt đài, ngoan ngoãn ôm tay chờ nghe tổ sư gia lên tiếng.
.