Tô Lị vừa mới bước vào bỗng nhìn thấy một con chó đang ngồi ngoài cửa: “Ồ, Becgie nè, trông ngầu thật đấy, nó tên là gì thế ạ?”
“Bát Gia.”
Bát Gia trông có vẻ không mấy dễ gần, nó dướn mình ngửi ngửi cẳng chân Tô Lị, cô đang định cúi người sờ nó, Bát Gia kiêu ngạo xoay mình, không thèm liếc cô lấy một cái.
“Nó còn không thèm để ý tới em này.”
“Nó cũng không thèm để ý tới anh.”
“Bình thường cũng vậy ạ?”
“Bình thường cũng vậy.”
“Lạnh lùng ghê.” Tô Lị theo Trần Tửu vào nhà: “Nhà em nuôi hai nhóc Becgie với chó đốm, nghịch lắm á, mỗi lần em về đến nhà lại bị chúng nó bổ nhào vào.”
Bát Gia nằm bên cạnh, cằm gác lên móng, u buồn nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt nhỏ đen láy trông rất thê lương.
“Có phải nó muốn ra ngoài chơi không ạ?”
“Tối anh dẫn nó ra ngoài sau.”
Tô Lị chắp tay sau lưng, nhìn ngắm xung quanh: “Nghe nói nhà con trai lôi thôi lắm, không ngờ chỗ anh lại sạch sẽ vậy.”
Trần Tửu rót cho cô một cốc nước trái cây: “Bình thường thôi.”
Đang nói chuyện, cửa phòng bật mở, một khuôn mặt ló ra: “Anh.”
Tô Lị cười tủm tỉm nhìn cô bé sau cửa: “Tiểu Thấm Thấm.”
“Chị dâu nhỏ.”
“……”
Tô Lị và Trần Thấm chơi với nhau vô cùng vui vẻ, cô bé rất thích tự làm một ít đồ bằng len, nhựa, cao su dẻo gì đó, chẳng qua hữu tâm vô lực, tay nghề khá tệ. Nhưng mấy thứ đó đối với nhà điêu khắc chuyên nghiệp như Tô Lị chỉ bằng nấu một bữa sáng. Hai người chơi hơn một giờ, thành lập tình đồng chí vô cùng vững chắc, Trần Tửu gọi ra ăn cơm bốn năm lần cũng mặc kệ.
8 giờ 45 phút, thức ăn trên bàn sớm đã nguội ngắt, anh lại bê từng món đi hâm nóng, gọi hai người ra ăn cơm lần nữa.
Tô Lị cũng thấy đói bụng rồi: “Đi thôi, ăn cơm trước đã.”
“Vâng ạ.”
“Cơm nước xong lại tiếp tục nhá.”
“Vâng ạ.”
Trần Tửu pha cà phê rất ngon, lại pha chế được rượu, bày đĩa đựng trái cây đẹp vô cùng, nấu cơm tất nhiên cũng không hề kém, Trần Thấm vừa ăn vừa khen lấy khen để tài nấu nướng của anh trai, sau khi ăn xong lại kéo Tô Lị tiếp tục nặn chất dẻo, làm Tô Lị tới mà chẳng nói được một câu với Trần Tửu. Giày vò đến khuya lại phải ngủ cùng với con bé.
Đêm khuya, nhân lúc yên tĩnh Trần Tửu dắt Bát Gia ra ngoài hoạt động, sau khi trở về lặng lẽ mở cửa nhìn hai người một lát, quả nhiên, chăn lại bị đá xuống dưới giường, anh vào phòng đắp chăn cho hai người, vừa định ra ngoài bỗng có một bàn tay nắm lấy cổ tay anh.
Nhìn xuống, Tô Lị “Suỵt” một tiếng, nắm tay anh chậm rãi ngồi dậy.
“Anh quay người lại đây đi.”
“Sao thế?”
“Nhanh lên nào.”
Trần Tửu quay người đi, Tô Lị nằm bò lên người anh, hai tay vòng lấy cổ anh: “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Đi lên không trung ạ.” Tô Lị dùng gót chân đá đá bụng anh: “Đi nào.”
“Tuân lệnh.”
Hai người nhẹ nhàng ra ngoài, đóng cửa lại, Trần Tửu đi thẳng ra cửa sổ ban công, Tô Lị véo tai anh: “Này này này, anh đi đâu đấy?”
“Đi lên không trung theo lời em nói còn gì.”
“……”
“Từ tầng mười chín bay lên nhất định rất sướng.”
Tô Lị vặn người giãy giụa muốn xuống dưới, Trần Tửu cầm chắc chân cô không thả: “Em sợ à?”
“Em nặng lắm, sợ anh không bay nổi.”
Trần Tửu nhấc nhấc cô: “Em có nặng lắm đâu.”
Tô Lị bóp mặt anh: “Sao anh nhàm chán thế nhờ.”
“Không nói lại được anh là động thủ đấy hả.”
“Em muốn đi ngủ.” Tô Lị đung đưa chân: “Mệt ghê.”
“Em muốn ngủ ở đâu?”
“Anh nói xem em muốn ngủ ở đâu? Chẳng lẽ ngủ trên mặt đất?”
Trần Tửu cười cười, cõng cô đi thẳng vào phòng của mình: “Đóng cửa lại.”
“Đóng rồi ạ.”
Trần Tửu đi đến mép giường, nhấc chăn, đặt cô xuống giường, bản thân cũng nằm xuống bên cạnh, Tô Lị đưa lưng về phía anh, cơ thể dịch ra sau, dán vào lồng ngực ấm áp của anh, Trần Tửu ôm lấy cô.
“Em gái anh bám người thật đấy.”
“Không phải ai con bé cũng bám đâu.”
“Con bé chỉ bám người đẹp thôi hả?”
“Thấm Thấm thiếu tình thương của mẹ, bố mất sớm, mẹ cũng không quan tâm tới bọn anh, hiếm lắm mới có một chị gái tới, con bé ôm chặt chân em cũng phải.”
“Cái chân này của em thô lắm.”
Trần Tửu bóp một cái: “Đúng là thô thật.”
Tô Lị đá văng anh ra: “Tránh ra.”
Tô Lị nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: “Anh nhìn kìa.”
“Hửm?”
“Anh xem mây vờn quanh ánh trăng trông có giống quả đào không?”
“Không giống.”
“Ánh mắt anh đã kém rồi lại chẳng có trí tưởng tượng gì cả.”
“Anh thấy giống trái tim hơn.”
“Rõ ràng giống quả đào mà.”
“Chắc chắn là trái tim.” Anh ôm chặt lấy cô: “Tim mây ôm ánh trăng, em là ánh trăng, anh là mây.”
“Lời âu yếm này của anh lỗi thời rồi.”
“Em không thích nghe à?”
Cô kéo bàn tay to ấm áp của anh: “Anh nói thêm mấy câu nữa đi.”
“Sau này từ từ sẽ nói.”
Tô Lị bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, xoay người đối mặt với anh: “Không ngờ anh lại quen Diệp Mân nhá.”
“Trước đây anh làm việc trong một hộp đêm, cô ta thường xuyên tới nên cũng có quen biết, sau đó anh từ chức, cô ta rủ bạn bè tới tìm anh uống rượu.”
“Cô ta từng theo đuổi anh đúng không?”
“…… Vậy mà cũng bị em nhìn ra.”
“Em biết ngay mà.”
“Anh với cô ta không có gì đâu, hiện tại cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“Anh có nhiều bạn thật đấy.”
“Em không có sao?”
“Nhưng đâu có mấy ai thật lòng.”
“Anh chẳng có ai cả.” Anh bóp mũi cô: “Chỉ có em là thật lòng thôi.”
Tô Lị đẩy tay anh ra: “Buồn thế, anh không có bạn thật á?”
“Ừ.”
“Thật không? Sao có thể thế được?”
“Anh bận kiếm tiền đâm ra chẳng còn thời gian kết bạn nữa.”
“Anh muốn kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì?”
“Không kiếm tiền thì anh biết sống sao?”
“Anh vẫn luôn làm nghề này à?”
“Mấy năm trước anh thường làm ở hộp đêm, ban đêm đi làm, buổi sáng ngủ, buổi chiều đua xe.”
“Liều mạng thế?”
“Trong nhà còn có em nhỏ, không liều mạng không được.”
“Bảo sao Diệp Mân lại bảo anh là thần xe.”
“Không phải như cô ta nói đâu, khi bố anh còn sống từng là tay đua xe, anh từng tiếp xúc một thời gian, cô ta cũng chỉ nghe người khác nói thôi.”
“Vậy bố anh……”
“Ung thư, không sao, đã qua bảy tám năm rồi, em đừng dè dặt.”
“Vậy mẹ đâu rồi?”
“Mẹ anh tái hôn rồi, người kia không chấp nhận Thấm Thấm, nếu để con bé ở đó mà không được chào đón, không bằng theo anh còn hơn.”
“Lúc ấy anh còn chưa trưởng thành mà.”
“Vốn có bà nội chăm sóc bọn anh, sau này bà không khỏe nên được cô đón đi, số tiền tiết kiệm được trước đây của bố anh đều chi vào tiền chữa bệnh, cũng may còn để lại nhà cho bọn anh, nhưng anh với em gái ở thì quá rộng, hơn nữa nhà cũng đã cũ rồi, hai năm trước anh bán nhà cũ đi, đổi lấy chỗ này.”
“Mẹ anh bỏ mặc hai người như vậy ư?”
“Bà ấy có gia đình mới, có con cái mới, dần dần cũng ít liên hệ.”
“Quá khứ của anh trắc trở quá.”
“Hiện tại sống tốt là được rồi.”
“Em cũng giới thiệu một chút về bản thân nhé?”
“Ừ.”
“Em thì đơn giản thôi, em là con một, bố mẹ hòa thuận, người nhà thân thiện, nhà có nuôi ba con chó một con mèo, bố em làm bất động sản, mẹ em làm thẩm mỹ viện, ông nội là giáo sư vật lý giảng dạy trong đại học, bà nội thời trẻ là vũ công, ông ngoại không còn nữa, bà ngoại thích chăm sóc cây cảnh, nuôi chó mèo, cô dì chú bác thì em không giới thiệu nữa nhé vì nhiều lắm.”
“Em là sinh viên nghèo, khó khăn lắm mới lấy được can đảm tỏ tình với một chàng trai, kết quả người ta còn không thèm nhìn em lấy một cái.” Anh bắt chước giọng điệu của cô: “Nghèo khó vất vả, yêu mà không được, đáng thương cho khuôn mặt như hoa như ngọc này của em.”
“……” Tô Lị che kín miệng anh: “Anh đừng nói nữa.”
Trần Tửu nở nụ cười, răng chạm vào lòng bàn tay cô, anh kéo tay cô ra: “Chỉ giỏi diễn kịch thôi.”
“Em cũng chỉ bất đắc dĩ thôi mà.” Tô Lị đột nhiên lại hỏi: “Đúng rồi, suýt nữa em quên không hỏi anh, trước lúc ăn cơm em với em gái anh ngồi tâm sự, con bé có nhắc tới bạn gái cũ của anh.”
“Con bé nói gì đấy?”
“Con bé lỡ lời, vô tình nhắc tới, đến khi em hỏi lại thì không chịu mở miệng.”
“Cái con bé này.” Trần Tửu trở mình nằm thẳng, nhẹ nhàng mỉm cười: “Quỷ nghịch ngợm.”
“Anh kể em nghe đi.”
“Có gì đáng kể đâu.”
Tô Lị cũng không thích làm khó người khác: “Thôi được rồi.”
Trần Tửu liếc cô một cái, lại đá đá cẳng chân cô: “Em ghen à?”
“Làm gì có.”
“Đó là chuyện từ hai năm trước rồi.” Anh xoay người lại, đặt tay lên vai cô: “Anh với cô ấy ở bên nhau hơn hai tháng, khi đó anh đang chuẩn bị khai trương quán bar, rất bận, ít khi gặp cô ấy, cũng không có nhiều cảm tình.”
“Vậy tại sao hai người lại chia tay ạ?”
“Anh không đề phòng cô ấy, cô ấy biết mật khẩu… Ngân hàng của anh, lấy đi hơn ba mươi vạn rồi bỏ trốn, sau này không đủ tiền, quán bar cũng không khai trương được nữa.”
“Bỏ trốn ý ạ?” Tô Lị kinh hãi nói: “Anh không báo cảnh sát ư?”
“Có chứ, nhưng không tìm được.”
“Cứ vậy mà bỏ qua ạ?”
“Nếu không anh biết làm sao bây giờ?”
“Người nhà cô ta đâu ạ?”
“Người nhà cô ấy ở vùng khác.”
“Sao anh có thể tìm được một người như thế nhỉ.”
“Ai biết cô ấy sẽ là người như vậy, mới đầu trông khá phúc hậu và vô hại, cô ấy lại chủ động theo đuổi anh, khi đó anh đang bận, nghĩ rằng có cô ấy quan tâm đến Thấm Thấm cũng không tệ, vì vậy mà đồng ý.”
Tô Lị cau mày, tức giận, Trần Tửu chọc chọc mặt cô: “Trông em tức giận giống con cá nóc chưa kìa.”
Cô bĩu môi: “Em xấu đến thế ư?”
“Không đâu, rất đáng yêu.”
“Cũng may cô ta cầm tiền bỏ trốn nên anh mới gặp được em.”
“……”
“Anh còn phải cảm ơn cô ta đấy.”
“Aiz, dù sao cũng đâu phải tiền của em.”
“Anh đẹp trai thế này chắc cũng có không ít người theo đuổi nhỉ.” Cô nhìn chằm chằm vào lông mi anh: “Sao anh lại đồng ý với cô ta chứ?”
“Trông cô ấy có vẻ biết săn sóc, đàng hoàng tử tế, chẳng ngờ không thể trông mặt mà bắt hình dong.”
“Em thì không đàng hoàng, cũng không biết chăm sóc người khác.”
“Em cũng biết mình biết ta đấy nhỉ.”
“Anh nghiêm túc trả lời em đi xem nào.” Cô nhướng mày nói: “Sao anh lại muốn ở bên em?”
“Em theo đuổi anh mà.”
“……”
Anh cười nói: “Chắc là do em ngon đi.”
“……” Tô Lị im lặng vài giây, nhấc chân đá anh.
Trần Tửu lại gần ôm lấy cô: “Đùa em tí thôi.”
“Hừ.”
“Đương nhiên là bởi vì thích em.”
Tô Lị quay lưng về phía anh, lén cười.
“Thích em.”
“Thích em.”
Dứt lời anh lại hát lên,
“Thích đôi mắt động lòng người tiếng cười mê người của em
Nguyện được vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của em
Tay trong tay nói chuyện tựa như hôm qua em ở bên anh”
Tô Lị quay mặt đi, vui vẻ nhìn anh: “Anh cũng thích thần tượng của em hả.”
“Ừm.”
“Anh hát nữa đi.”
“Không hát nữa đâu, mệt lắm.”
“Đừng mà.”
“Anh mệt.” Nói đoạn anh liền nhắm lại mắt.
“Nếu không thì anh nói chuyện với em đi.” Tô Lị xoa mặt anh: “Đừng ngủ mà.”
Trần Tửu híp mắt, giọng điệu lập tức trở nên lười biếng: “Em muốn nói gì?”
“Bây giờ anh vẫn đang tiết kiệm tiền để mở quán bar đúng không?”
“Ừm.”
“Anh tiết kiệm được chừng nào rồi?”
“Còn thiếu một ít, hiện tại giá thị trường không còn giống với hai năm trước.”
“Nếu không em góp cổ phần nhé?”
“Em á? Em góp vào hộ khẩu nhà anh thì được, cổ phần thì không cần đâu.”
“Em nói thật đấy.”
“Anh cũng nói thật, bây giờ em đang dùng tiền của bố mẹ, đừng chi tiêu linh tinh.”
“Ai bảo anh thế, em cũng có tiền riêng mà, đồ điêu khắc của em bán được giá lắm nhé.”
“Có vẻ anh tìm được cổ đông tiềm lực rồi.”
“Không phải cổ đông tiềm lực bình thường là được, anh chịu trách nhiệm kiếm tiền.”
“Cổ đông lớn mau dịch người lại đây, cho anh ôm một cái nào.”
Tô Lị duỗi chân gác lên người anh: “Bây giờ anh còn đua xe không ạ?”
“Anh chỉ có một cái xe máy cất dưới tầng hầm thôi, cũng lâu lắm rồi không chạm vào nó.”
“Bình thường em không thấy anh lái đi.”
“Trong thành phố cấm mà.”
“Ừ ha.”
“Mười ba tuổi anh đã cưỡi motor chạy khắp nơi rồi.”
“Mười ba? Mười ba tuổi anh cao được chừng nào chứ.”
“Cao hơn em bây giờ.”
“Xe máy nặng lắm.”
“Sức anh khỏe.”
“Cái xe để dưới hầm của anh có một hay hai ghế vậy?”
“Hai ghế.”
Tô Lị bỗng nhiên xốc lên chăn ngồi bật dậy: “Em muốn đi đua xe.”
“……”
“Đi nhé, dậy nào.” Cô ôm cánh tay anh kéo lên.
“Ngủ thôi.”
“Ngủ cái gì mà ngủ, bình thường anh thức suốt đêm có thấy buồn ngủ đâu.”
“Nhìn thấy em anh chỉ muốn ngủ thôi.”
“Anh không chịu dậy là em tự đi đấy.”
Trần Tửu hé mắt, cong khóe môi: “Em từng lái motor chưa?”
“Chưa ạ.”
“Vậy em từng lái gì rồi?”
“Xe trượt ạ?”
“……”
Ban đêm, trên đường không còn người, anh lái xe chở Tô Lị, bởi vì chở cô, Trần Tửu không dám phóng nhanh, luôn kiểm soát tốc độ trong ngưỡng an toàn, gió lạnh không ngừng thổi tới.
“Trần Tửu.”
Mũ bảo hiểm giữ lại ít tiếng nói, còn lại, bị gió thổi đi.
“Trần Tửu.”
“Hửm?”
“Chúng mình trở về đi.”
“Sao vậy?”
“Em sắp chết cóng rồi.”
“……”
…
Sáng sớm, Trần Tửu gọi Trần Thấm rời giường, cô gái nhỏ lầm bầm không chịu dậy, kéo chăn lên che mặt, vừa kéo tung một cái, nửa người Tô Lị bị lộ ra ngoài, hôm qua hơn nửa đêm mới trở về, sợ ảnh hưởng không tốt, Tô Lị lại về phòng Trần Thấm ngủ.
Trần Tửu kéo chăn lên đắp cho cô, tiếp tục gọi Trần Thấm: “Nhanh lên nào, cháo sắp nguội rồi.”
“Rồi rồi rồi, em dậy ngay đây.”
Tô Lị ngủ rất say, mãi đến khi Trần Thấm ăn sáng xong rồi đi học mà cô cũng không dậy, tới 8 giờ, Trần Tửu vào phòng gọi cô: “Dậy thôi nào.”
Người nằm trên giường vẫn không hề nhúc nhích.
Trần Tửu ngồi xuống mép giường, bóp mũi cô, vài giây sau, Tô Lị hé miệng, anh dùng tay còn lại túm môi cô, Tô Lị mở mắt ra, nhìn anh ai oán.
Trần Tửu buông tay, véo khuôn mặt nhỏ của cô: “Dậy thôi em.”
“Em không dậy được đâu.”
“8 giờ 3 phút rồi.”
“Cho em ngủ đến 8 rưỡi đi mà.”
Trần Tửu suy nghĩ, nói: “Lát nữa anh lại vào gọi em đấy.”
Tô Lị trở mình, tiếp tục ngủ.
Nửa giờ sau, Tô Lị vẫn không chịu dậy, Trần Tửu trực tiếp bế cô theo kiểu công chúa, xoay mười mấy vòng.
“Chóng mặt!”
“Chóng mặt quá!”
“Em buồn nôn!”
Trần Tửu dừng lại, ngồi bên mép giường, Tô Lị nằm trong lòng ngực anh, hoa mắt chóng mặt dựa vào ngực anh: “Nào có ai gọi người ta dậy như thế, anh kì lạ ghê.”
“Em còn không chịu dậy là anh quay thêm hai mươi vòng đấy.”
“Em dậy mà.” Tô Lị đấm vai anh: “Anh định mưu sát em phải không.”
“Anh không nỡ đâu.”
“Xong rồi, sau này em mà lấy anh chắc chắn sẽ rất khổ.”
“Đúng vậy.”
“……” Tô Lị nhanh chóng xỏ dép chạy ra ngoài, vì chóng mặt mà không cẩn thận va vào khung cửa: “Úi.”
Trần Tửu cười đứng lên, quay cô sang, nhìn cục u trên trán cô: “Đau chưa, đáng đời.”
“……”
“Được rồi được rồi, để anh thổi cho em hết đau nhé.”
Trần Tửu định thổi, Tô Lị lùi ra sau, chạy trốn vào phòng vệ sinh: “Miệng thúi quá!”
“Là em mới đúng.” Trần Tửu cười đi tới, khoanh tay dựa vào cửa nhìn cô: “Cái bàn chải màu xanh là cái mới.”
Tô Lị kiêu ngạo trừng anh một cái, cầm lên bóp kem đánh răng rồi bắt đầu đánh, cô liếc Trần Tửu một cái: “Nụ cười kia của anh có ý gì đấy.”
“Nhìn em thật vui.” Anh khoanh tay đứng: “Sao lại có người ngốc nghếch được như em nhỉ?”
“……”
“Con gái ngốc nhà đại gia.”
“……” Tô Lị dời mắt, không nhìn anh nữa, cô súc miệng, xắn tay áo chuẩn bị rửa mặt, thở ngắn than dài nói: “Anh dậy sớm vậy mà không thấy mệt hả?”
“Anh quen rồi.”
“Ma quỷ.”
“Sau này kết hôn rồi em phải dậy cùng anh đấy.”
Tô Lị cười lạnh một tiếng: “Ai muốn kết hôn với anh?”
“Không kết hôn ư?”
“Không!”
“Chủ tịch Mao nói, tình yêu mà không đặt kết hôn làm mục đích đều là lừa đảo!”
Tô Lị nhướng mày với anh: “Mẹ em nói, nếu đặt chung tình yêu với hôn nhân cạnh nhau thì tình yêu không còn trong sáng nữa rồi.”
“Đấy là logic gì vậy?”
Tô Lị “Hừ” một tiếng, không để ý tới anh, cúi người rửa mặt.
…
Ăn xong bữa sáng, Tô Lị vào phòng tắm rửa, thay sang quần áo của Trần Tửu, trắng đen kết hợp, ống quần cuộn lên vài tầng, áo dài tới mông, mặc quần áo dài rộng vào người lại mang vẻ quyến rũ kỳ lạ.
Cô lắc mông đi ra, tay chống hông tay thả bên người, mặt quay trái quay phải, tạo dáng cho anh xem: “Thế nào?”
“Cổ em bị chuột rút hở?”
“……”
Tô Lị đứng thẳng, không thèm nhìn anh, đi qua bên cạnh, Trần Tửu nhân đó giữ chặt cô, kéo người vào trong lồng ngực ôm: “Đùa em thôi.”
“Anh không khịa em một câu thì không chịu được hả.”
“Anh sai rồi.” Trầm Tửu vuốt eo cô: “Thật sự sai rồi.”
“Anh sai ở đâu?”
“Không có đôi mắt biết thưởng thức cái đẹp.”
Tô Lị phì một tiếng bật cười.
“Trông em quả thực là siêu ngầu luôn, sao bạn gái anh mặc gì cũng đẹp thế nhỉ.” Trần Tửu không ngừng nịnh hót: “Cảm giác còn đẹp hơn cả người mẫu chuyên nghiệp ý.”
“Da trắng chân dài.”
“Quá tuyệt vời!”
“Được rồi được rồi, em chịu anh đấy.” Tô Lị đẩy anh ra: “Ăn cơm ăn cơm.”
Hết chương 13