Phương Lan Sinh nằm trên lưng Bách Lý Đồ Tô suốt cả đoạn đường đến thở mạnh cũng không dám, tận khi ra tới bến thuyền, ngồi xuống khoát chân lên đầu gối Thiếu Cung để Thiếu Cung băng bó giúp y mới dám thở ra một hơi.
Y mở mắt trừng trừng nhìn Thiếu Cung theo thói quen thắt một cái nơ bướm to đùng trên cái chân bị thương của mình, lắp bắp, “Cái này…”
Gương mặt đỏ bừng, thật ra từ lúc được Bách Lý Đồ Tô thả xuống gương mặt y đã đỏ rồi.
Hồng Ngọc cong khóe môi, cúi người nhìn cái nơ bướm khoát tay, “Hầu tử như này trông lại càng khả ái đoan chính.”
Bách Lý Đồ Tô đứng ở trên mạn thuyền đằng xa đang nghe Phong Tình Tuyết nói gì đó, Phương Lan Sinh một bên giận dữ thả ống quần xuống che khuất cái nơ bướm.
Âu Dương Thiếu Cung cất hòm thuốc lắc đầu, “Tiểu Lan đệ bị thương nặng, đừng lộn xộn.”
“Ta biết rồi.” Phương Lan Sinh gật đầu vội nói.
Thân thể Phương Lan Sinh dường như hơi nóng, suy nghĩ hỗn loạn nhưng y không để ý lắm. Hồng Ngọc bị Phong Tình Tuyết lôi ra ngoài nói là muốn ngắm sông nước, Thiếu Cung hỏi thăm Phương Lan Sinh vài câu rồi cũng ra ngoài, chỉ còn Phương Lan Sinh một mình đờ đẫn ngồi trong khoang thuyền.
Y đứng đau, ngồi cũng đau, nằm cũng không thấy đỡ, thắt lưng đau, chân đau, mông càng đau, giờ đến cả đầu cũng thấy đau.
“Giang Đô có gì hay, có thuyền lớn hơn cái này ư?” Tương Linh ngượng ngùng cúi đầu, ngón tay không ngừng cuốn bím tóc thành vòng, “Tương Linh chưa từng tới đó.”
“Đi rồi sẽ biết.” Thiếu Cung cười nói.
Phong Tình Tuyết chắp tay sau lưng, nói áo Tô Tô rách rồi, nên may lại một chút.
Bách Lý Đồ Tô nhìn mặt sông, lạnh nhạt lắc đầu, “Không cần.”
“Tiếc là ta không biết may vá, Hồng Ngọc tỷ có biết không?”
Hồng Ngọc cười lắc đầu, chưa kịp nói gì Tương Linh đã nói chen vào, “Tương Linh… Tương Linh biết!”
“Thật ư?” Hồng Ngọc cười nói.
Đám người bên ngoài cười nói ríu rít, hoan thanh tiếu ngữ, vô vùng vui vẻ.
Bên trong Phương Lan Sinh càng lộ vẻ cô đơn thảm hại không gì sánh được trong khoang thuyền.
Y vô lực chôn đầu vào hai tay trên bàn, đầu óc trống rỗng, bên tai chỉ nghe thấy tiếng nước chảy cuồn cuồn, chẳng biết bao giờ mới tới Giang Đô.
Phong Tình Tuyết cùng Hồng Ngọc trò chuyện càng lúc càng rôm rả, chẳng mấy chốc đã đổi sang vấn đề may vá, Thiếu Cung thì tới cuối thuyền nói gì đó với người chèo thuyền, Bách Lý Đồ Tô hóng gió đủ rồi vội xoay người vào buồng nhỏ trên tàu.
Vừa vào đã nhìn thấy thân ảnh màu lam nhạt ở trong, cả người phát ra một tầng mây đen ảm đạm u ám, ủ rũ gục mặt xuống bàn.
A Tường đậu trên đầu vai Bách Lý Đồ Tô thân thể mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén. Nó đột nhiên vỗ cánh bay đến chỗ Phương Lan Sinh đang úp mặt trên bàn, mổ mạnh xuống cái đầu màu đen không nhúc nhích.
“Á ——” Phương Lan Sinh hét một tiếng vội ôm đỉnh đầu, giật mình đứng bật dậy.
Nhìn thôi cũng biết nhất định là rất đau, Phương Lan Sinh mặt mày méo xệch hốt hoảng.
“Mày… con gà béo chết tiệt.! Sao lại lung tung đả thương người!”
Bách Lý Đồ Tô cau mày, A Tường là hắn nuôi từ nhỏ, hắn biết rõ nó mỗi khi đánh đều ra tay mạnh thế nào.
Chẳng lẽ lại đói bụng?
Không thể nào…
Bách Lý Đồ Tô lắc đầu, tựa ở cửa buồng, đưa tay, “A Tường, lại đây!”
A Tường dùng móng vuốt gãi gãi bàn, kiêu ngạo quay đầu, trừng mắt với Phương Lan Sinh làm bộ muốn mổ thêm cái nữa rồi mới bay đi.
Trong nhận thức của A Tường.
Đồ Tô giết heo — Đó là thức ăn của nó.
Đồ Tô đánh người — Đó là kẻ thù của nó.
Mà cái tên lùn lùn nhỏ con trước mặt này ——
A Tường nhớ rõ buổi đêm hôm trước phía sau khách điếm, nó đậu ở trên cây nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô đạp tên này ngã trên mặt đất, thân thủ đánh người như chọc tiết lợn.
“Đúng là không lưu cho ta một con đường sống mà… cả tên đầu gỗ lẫn con gà… Đây rốt cuộc là Phật tổ bắt ta qua cái thử thách gì đây… Mệnh số gì…” Phương Lan Sinh ôm đầu, ngồi xổm một góc đáng thương tự mình lầm bầm, Bách Lý Đồ Tô đằng sau trầm mặc nhìn bóng lưng y. A Tường hết nhìn Đồ Tô lại nhìn thức ăn của nó.
Nó sốt ruột dùng móng cào mặt bàn, lông cổ màu trắng dựng thẳng lên, dường như đang muốn giục, “Bách Lý Đồ Tô, sao còn chưa ra tay đi!”
***
Giang Đô,
Hồng Ngọc xuống thuyền quay đầu nhìn Thiếu Cung nói, “Không ngờ chuyện tìm Ngọc Hoành lại gặp nhiều trở ngại như vậy.”
Âu Dương Thiếu Cung gật đầu, “Đúng vậy.”
Đám Bách Lý Đồ Tô đi đằng sau nghe hai người nói chuyện, đang nghe thì thấy Phương Lan Sinh ôm đầu từ trên thuyền chạy xuống, vẻ mặt buồn bực, dây cột tóc trên đỉnh đầu đang bị A Tường trên không trung há mỏ cắn nhất quyết không chịu bỏ ra.
“Tại hạ ở Thanh Ngọc Đàn chỉ chuyên tâm học luyện đan chế dược, đao thuật kiếm pháp không biết là bao, hôm nay có thể được Bách Lý thiếu hiệp tương trợ, an tâm hơn rất nhiều…”
Âu Dương Thiếu Cung đang nói, Phương Lan Sinh một bên lao tới trốn sau hắn.
“Gà mập! Đừng nghĩ là tao không đánh lại mày!” Phương Lan Sinh tức giận nói, giơ tay quơ loạn xạ muốn đánh A Tường, nhưng nó nhanh chóng tránh được bay ngược lại, nhanh nhẹn mổ trúng trán Phương Lan Sinh.
Làm Âu Dương Thiếu Cung giật mình một cái, kinh ngạc nhìn Phương Lan Sinh, Phương Lan Sinh cũng ôm đầu ủy khuất giương mặt nhìn lại hắn.
Âu Dương Thiếu Cung cười cười, không biết nên nói gì cho phải, “Đương nhiên… đương nhiên còn có tiểu Lan, giúp ta rất nhiều.”
Hồng Ngọc che miệng nhìn y cười, “Hầu tử này, sao lại cùng Hải Đông Thanh đánh nhau.”
Bách Lý Đồ Tô đứng phía sau, đôi mắt đen kịt im lặng nhìn A Tường đằng trước đuổi giết không tha Phương Lan Sinh, Phong Tình Tuyết nhìn thấy cũng rất ngạc nhiên.
“Đại ưng của Tô Tô sao lại cứ đuổi theo Lan Sinh?”
Tương Linh bĩu môi, “Bí đao rất ngốc, đại ưng thèm vào để ý, sao đuổi theo được. Nhất định là bí đao khi dễ đại ưng trước.”
Nàng nói xong chẳng biết lôi được trái cây đâu ra ném trúng cái trán vừa bị mổ của Phương Lan Sinh.
Phương Lan Sinh rốt cuộc ngừng khua khoắng loạn xạ, ngây ngốc ngẩng đầu, tóc tai bị A Tường phá cho thành tổ quạ.
“Bí đao lùn, mau xin lỗi đại ưng!” Tương Linh chỉ tay Phương Lan Sinh, nói: “Không được bắt nạt đại ưng nữa.”
“Ta…”
Phương Lan Sinh hoa mắt chóng mặt, A Tường trên đầu còn dùng cánh quạt vào mặt y.
Bách Lý Đồ Tô huýt sao gọi A Tường quay về. Phương Lan Sinh buồn bực một mực khư khư đi bên cạnh Thiếu Cung, bên tai nghe thấy Thiếu Cung cùng nữ yêu quái nói về chuyện Ngọc Hoành, phía sau Phong Tình Tuyết cùng Tương Linh đi với Bách Lý Đồ Tô, vẫn đang nhắc về chuyện của con gà béo.
“Ta thấy đại ưng của Tô Tô đặc biệt uy phong.”
“Đúng! Nhất là lúc đánh bí đao!”
“…”
“Bí đao còn không đỡ được, đại ưng thật lợi hại.”
“Tô Tô nuôi rất mát tay…”
Phương Lan Sinh cúi thấp đầu, y không muốn nghe cái gì nữa, bèn chặn lỗ tai loáng thoáng nghe câu được câu không. Thiếu Cung vẫn dẫn đầu cả đoàn, nghe hắn nói hình như đi tìm Hoa Mãn lâu gì đó.
Hoa Mãn lâu… là chỗ nào…
Phương Lan Sinh đúng là cố hết sức mà lết, cả người phát sốt, toàn thân đau nhức, cả đoàn vừa vào đại sảnh y đã lập tức đặt mông ngồi xuống ghế.
Bách Lý Đồ Tô từ ngoài vào nhìn thấy bộ dạng không hề có tinh thần này, ánh mắt tự nhiên nhìn ngay đến cái chân bị thương của y, trong chốc lát rồi mới đi vào.
Phương Lan Sinh buồn ngủ dựa vào ghế, mơ màng đến khi nghe Tương Linh thấp giọng kêu một tiếng mới giật mình ngẩng đầu, nhìn Thiếu Cung đầu gỗ và mọi người đang vây quanh một nữ tử trang phục hoa lệ xinh đẹp.
Nàng ta phong tư yểu điệu quyến rũ, gương mặt trang điểm tỉ mỉ, đang nhìn Bách Lý Đồ Tô nhẹ giọng nói, “Mệnh vị công tử này là ‘Tử cục phùng sinh*’, phản mệnh mà sống, mệnh tượng hư ảo, lục thân vô duyên, có thể nói là hung sát phi thường.”
(*: hồi sinh từ cõi chết)
Phương Lan Sinh ngồi tại chỗ chớp mắt mấy cái.
Hung sát… phi thường…
Nàng ta đang nói tới đầu gỗ…?
“Nếu là tử cục phùng sinh, sao lại gọi là đại hung?” Hồng Ngọc thấp giọng hỏi.
Phương Lan Sinh vịn tường chậm rãi đứng lên, đi tới đám người trước mặt chỉ thấy nữ tử vẫn nhìn Bách Lý Đồ Tô nói.
“Trước nay thiên địa tuần hoàn, vạn vật sống chết có số, thuận theo thì sống chống lại tất vong. Nếu có khác lạ tất là yêu quái. Nghịch thiên phản phục số mệnh, có mấy người thường chịu đựng nổi? Không thể là đại cát, trái lại đại hung.”
Mọi người đều kinh ngạc nói không nên lời, Âu Dương Thiếu Cung nhăn mi, “Vậy có cách nào hóa giải không?”
Nàng ta lắc đầu, “Vận có thể xoay chuyển nhưng mệnh lại do trời định. Việc cải mệnh mới nhắc tới, liệu có con người nào có thể làm?”
“Bách Lý công tử, chớ trách Cẩn nương nói thẳng, mệnh công tử tuy đại hung, vận lại có nhiều biến tướng, hiện tượng quái dị này quả thực ta chưa thấy nhiều, không dám giấu diếm.”
Phương Lan Sinh há miệng, chưa kịp nói gì Bách Lý Đồ Tô bỗng nhiên mở lời, “Như cô nói, mệnh do trời định ngày sau ra sao đều không liên quan tới chuyện ngày hôm nay.”
Sắc mặt Phong Tình Tuyết cực kì xấu, Tương Linh cũng không khấm khá hơn, Phương Lan Sinh nhíu chặt lông mày hỏi, “Đây… thứ pháp thuật giang hồ này, có đáng tin không?”
Âu Dương Thiếu Cung nghe thế vội quay đầu nhìn Phương Lan Sinh lắc đầu, “Tiểu Lan không được thất lễ.”
Phương Lan Sinh nghĩ, đây nhất định là báo ứng, ai bảo đầu gỗ hắn tối ngày bắt nạt người ta.
Nhưng mà nếu là thật, dường như báo ứng quá nặng rồi.
Theo như lời nữ tử kia nói, phản mệnh mà sống, mệnh tượng hư ảo, lục thân vô duyên, hung sát phi thường, nói vậy đời này đầu gỗ còn sống hay là không?? Nếu Phương Lan Sinh bắt gặp ai nói những lời này với mình, y nhất định đánh cho kẻ đó thu lại những lời ma quỷ đó mời thôi.
Đầu gỗ thì lại thản nhiên tiếp nhận, nhìn dáng vẻ hắn cũng không biết là có tin hay không.
Phương Lan Sinh vừa nghĩ vừa theo chân đoàn người ra ngoài, cả người y phát sốt, gương mặt đỏ bừng cả người lảo đảo mà bản thân đều không thèm để ý.
Tới nỗi đi va phải người phía trước, Phương Lan Sinh lúc này mới ngẩng đầu nhìn,
Âu Dương Thiếu Cung nhìn xuống y, khẽ nhíu mày, “Tiểu Lan bị cảm rồi, sao không sớm nói lại với ta.”
Bách Lý Đồ Tô liếc mắt nhìn gương mặt đỏ bừng của Phương Lan Sinh rồi quay đầu, huýt sáo gọi A Tường đi ra ngoài.
Hồng Ngọc đưa hai muội muội ra chợ Giang Đô ngắm, đến buổi trưa các nàng đều đói, Thiếu Cung cũng còn chuyện bàn bạc với nữ tử kia vì vậy cả đoàn ở lại Hoa Mãn lâu.
Phương Lan Sinh không thấy đói, một mình ngồi ở khách điếm uống thuốc do tiểu nhị nấu, đầu óc mê muội bèn chui vào chăn ngủ mất.
Đến đêm.
Bách Lý Đồ Tô ngồi trên bờ ao hoa sen ngoài thành Giang Đô, nghe Phong Tình Tuyết kể về chuyện ở quê nàng.
Nơi này rất tốt, Bách Lý Đồ Tô thừa nhận. Rất yên tĩnh, phong cảnh lại đẹp. Hắn mang kiếm, hai tay ôm trước ngực nhắm mắt lại, hưởng thụ gió đêm.
“Nhiều lúc nhìn, ta mới thấy quê hương ta không giống với ngoài này…”
Phong Tình Tuyết thấp giọng nói.
Bách Lý Đồ Tô mở mắt, muốn rời đi, hắn quay đầu nhìn Phong Tình Tuyết, “…Thiên địa vô ngần, thân nhân mờ mịt, quy tắc lễ nghĩa chẳng qua là lề thói lâu đời, nếu có chút khác thường đã bị xem là ngoại nhân, thật là buồn cười.”
Phong Tình Tuyết ngẩn ra, chỉ biết cười.
Nàng sao biết bỗng nhiên Bách Lý Đồ Tô lại nói những lời này.
Nếu có thể lựa chọn không làm ngoại tộc, ai lại không muốn làm một người bình thường.
Người bình thường là thế nào? Không có ân oán thù hằn, không có thân nhân ly tán, một gia đình nhỏ hòa thuận vui vẻ sinh hoạt, có người thân, có bạn bè, ăn đủ ngủ no.
Làm một người bình thường đơn giản như vậy, lại có mấy ai làm được?
Trong nhóm người bọn họ, đếm đi đếm lại cũng chỉ có mình Phương Lan Sinh mà thôi.
Phương Lan Sinh này, hết lần này tới lần khác sống trong phúc mà không biết hưởng. Y nên ở lại quê nhà ngoan ngoãn chờ đợi, không nên cùng bọn họ bước chân vào giang hồ.
Bách Lý Đồ Tô từ nhỏ đã quen, có thể thẳng thẳn nhìn trời nhìn đất mà nói, hắn lựa chọn làm ngoại tộc, hắn chẳng thèm làm người bình thường.
Nhưng hắn lại không bỏ qua được sự tồn tại của con người bình thường trước mắt.
Phương Lan Sinh nói, nhị tỷ rất phiền phức lúc nào cũng quản thúc y.
Phương Lan Sinh nói, y từ lâu đã không muốn ở Cầm Xuyên nữa, y muốn theo Thiếu Cung ra ngoài nhìn chơi một lần.
Phương Lan Sinh ngây ngô kể rất nhiều thứ, về nơi mình lớn lên, thứ mà Bách Lý Đồ Tô không cách nào tưởng tượng ra nổi.
Tại sao lớn lên trong hoàn cảnh tốt như thế còn muốn quản những thứ chuyện không liên quan đến mình này, lúc nào cũng lơ ngơ gặp nguy hiểm cũng không biết, trái lại khiến người khác…
Bách Lý Đồ Tô lắc đầu, Phương Lan Sinh thế nào đâu có liên quan gì đến hắn.
Bách Lý Đồ Tô im lặng, Phong Tình Tuyết đi ở phía sau, nàng nhìn hắn đi trong đêm tối, cả người tỏa ra vụ khí màu đen, ngày càng u ám.
“Tô Tô?” Nàng giật mình vội cầm tay hắn.
Bách Lý Đồ Tô trầm mặc xoay người nhìn, thoáng cái cau mày giật tay ra.
Phong Tình Tuyết nhìn thấy hai mắt hắn đỏ như máu, hoàn toàn xa cách nhìn mình.
“Tô… Tô Tô?”
***
Phương Lan Sinh ngủ cả ngày, đến nửa đêm thì tỉnh như sáo. Y ngồi trên giường gục gặc đầu, suy nghĩ một loạt những chuyện phát sinh gần đây.
Đầu gỗ tìm Tình Tuyết tặng tượng đất, kết quả vào nhầm phòng. Mình ném tượng đất của hắn đi, sau đó…
Ngày hôm sau hắn quên sạch. Ban ngày đã chẳng tốt đẹp, tối ngồi nướng thịt, Bách Lý Đồ Tô đột nhiên xuất hiện giết yêu quái, sau đó, sau đó…
Rồi hắn lại quên sạch.
Ngày tiếp theo càng đen đủi còn lạc đường, bị bọn cướp bắt được, đầu gỗ tới cứu y, sau đó, sau đó…
Rồi hắn lại quên sạch, cái gì cũng không nhớ. May là mình còn nhớ, mà có nhớ cũng chẳng nói ra được, chứ đừng nói tới việc tìm cơ hội báo thù.
Phương Lan Sinh nghĩ một hồi vẫn không tìm ra bắt đầu sai từ chỗ nào. Y và đầu gỗ vốn chẳng ưa nhau, căn bản là không biết đã chọc vào chỗ nào tên sát tinh này. Đáng lẽ dự định tương trợ thật tốt để Thiếu Cung tìm Ngọc Hoành, kết quả lại kéo cả đoàn lại, giờ còn bị cảm để Thiếu Cung lo lắng.
Không đúng, bản thân Phương Lan Sinh đâu có yếu ớt như thế, tốt xấu gì còn có phật pháp trong tay, sao gặp đầu gỗ lại biến thành cái dạng này.
…Sau này tối đến chú ý một chút… không gặp đầu gỗ nữa thì tốt rồi. Như ngày hôm nay, không thấy hắn thật là tốt.
Đúng là sát tinh… Phương Lan Sinh vin trán, từ lúc rời Cầm Xuyên thì đây đúng là giấc ngủ ngon nhất mà. Trước toàn bị Bách Lý Đồ Tô lăn qua lăn lại phát mệt có biết ngủ là gì.
Đúng rồi, nhắc tới đầu gỗ.
Phương Lan Sinh mở to mắt…
“Mệnh vị công tử này là ‘Tử cục phùng sinh*’, phản mệnh mà sống, mệnh tượng hư ảo, lục thân vô duyên, có thể nói là hung sát phi thường.”
…
Nữ tử kia nói như vậy, nói đầu gỗ hung sát phi thường.
Phương Lan Sinh đau đầu, thì là Bách Lý Đồ Tô thực sự rất xấu, lại kì quái, nhưng đâu cần nói như vậy. Y nhớ tới vẻ mặt Bách Lý Đồ Tô lúc đó, không nhịn được nhíu mày một cái.
“Có nên đi an ủi hắn chút không…” Phương Lan Sinh gác đầu lên hai tay nằm trên giường, suy nghĩ một chút thì bĩu môi, “An ủi chắc vô tác dụng, dù gì đầu gỗ cũng đâu hiểu sách thánh hiền.”
Y lại nghĩ một lát, hầm hè lầm bầm, “…Hừ, mà sao bản thiếu gia phải đi an ủi hắn chứ.”
Khách điếm Giang Đô rất xa hoa, gian phòng rất lớn, giường cũng rộng ba người nằm vẫn vừa, Phương Lan Sinh bên này lăn lộn trên giường, bên kia cửa phòng đột nhiên có tiếng người đẩy cửa.
Cửa bị khóa trong nên người nọ đẩy không được liền rời đi, Phương Lan Sinh lơ đãng, không ngờ chốc lát người kia lại trở lại gõ cửa.
Muộn thế này rồi còn ai tới gõ cửa?
Phương Lan Sinh theo bản năng nắm chặt phật châu, cửa gỗ bị lắc phát ra tiếng xôn xao, Phương Lan Sinh cảnh giác tới cạnh cửa nhẹ giọng hỏi, “Ai đó?”
Y vừa mở miệng, đối phương ngưng lại một giây, sau đó lập tức đạp cửa.
“Oanh” một tiếng cửa phòng bị đá mở, Phương Lan Sinh trừng mắt nhìn cửa gỗ đổ về phía mình. Người nọ chân đạp cửa, mang theo sương đêm, một thân dày đặc sát khí lù lù tới phía mình, trong tay hắn có kiếm, ánh mắt nhìn như găm mình lại, dường như chỉ thấy một mình Phương Lan Sinh trong mắt.