Mạc Ngữ mừng thầm, nhưng nàng nỗ lực dằn xuống, hắn không cần đi?! Không cần đi đương nhiên tốt nhất.
Nếu như nàng biết kỷ luật Hắc Kỵ Quân ra sao liền sẽ không cao hứng như vậy.
Trong Hắc Kỵ Quân, thời gian chiến tranh là không có kỳ nghỉ, chiến tranh nổ ra thì không biết khi nào kết thúc, mỗi năm cũng chỉ có cơ hội thăm người thân một lần, quan quân thì được nghĩ nhiều hơn, ba lần, nhưng mỗi lần cũng chỉ vẻn vẹn sáu ngày, rất nhiều người do nhà ở xa nên gộp ba lần thành một, tựa như ba năm trước lúc bọn họ thành hôn, Lý Chính Nhiên dùng hai năm kỳ nghỉ gộp lại mới trở về một chuyến.
***
“Không vui hả?” Sau khi tiễn Tiểu tướng quân cùng Nhạc tiên sinh đi, Lý Chính Nhiên cúi đầu hỏi thê tử, tâm tình nàng nhìn qua xuống mười phần.
Mạc Ngữ nhịn không được gật đầu, nàng xác thật thực không vui nổi, “Bởi vì biết chàng không thể không đi, cho nên buồn lắm.” Đại sự bảo vệ quốc gia, không cho đi là ngang ngược, nhưng ai cũng không muốn để chồng mình đi chịu chết.
“Lần này ta đáp ứng, vì công cũng vì tư, vì công —— chống lại Hồ Lỗ, vì tư —— Bạch lão tướng quân cả đời chinh chiến sa trường, thành lập Bạch gia quân cùng Hắc Kỵ Quân, hai chi quân đoàn phụ trách cơ hồ toàn bộ phòng tuyến phương Bắc, ông ấy cùng binh lính cùng tiến cùng lùi, coi tướng sĩ như con cháu, thậm chí tán hết gia tài để bù vào quân lương triều đình cắt xén, Hắc Kỵ Quân là tâm huyết cả đời của ông ấy, mỗi một quan quân đều là ông tự mình chọn lựa ra, ông biết rõ sở trường của mỗi người, đáng tiếc ở trận chiến Hoành Thông đã bị tổn hại hầu như không còn, chẳng những không được triều đình an ủi, ngược lại bị đặt lệnh giải tán, lão tướng quân giờ đây như tạm thời cách chức bãi quan, ông ấy không phải không hiểu quyền mưu, chỉ là không muốn tùy tiện bác bỏ vinh quang mà chúng ta đạt được, cho nên ta tôn kính ông ấy.” Thậm chí còn coi như cha, hiện tại mời hắn một lần nữa rời núi, hắn tự nhiên sẽ không thể không đi.
Mạc Ngữ biết là mình ích kỷ, vội an ủi hắn nói: “Nếu ta nói ta sai rồi, chàng có thể quên lời nói lúc nãy của ta không?”
“Không được, đây là thâm tình hậu ý của nương tử nhà ta, ta thế nào có thể tùy tiện quên được?” Nói đến nghiêm trang.
Mạc Ngữ biết rằng hắn nói giỡn, đánh vạt áo hắn một cái, “ Thế chàng muốn giải thích với mẫu thân thế nào?” Nếu mẹ chồng biết hắn muốn trở về tiền tuyến, chắc sẽ khóc chết.
“Một chốc đi không được, bước đầu huấn luyện ít nhất liền phải thời gian nửa năm, lại nói Hồ Lỗ sau trận Hoành Thông, nghỉ ngơi chỉnh đốn vẫn chưa đủ, nếu bây giờ khai chiến quy mô tiến công khả năng tính không lớn, cho nên tạm thời không cần nói cho bà ấy, đỡ cho bà ấy phải lo lắng hãi hùng."
"À, đúng rồi ngày trước thiếp nghe nói mẫu thân hình như đã cùng Tiền gia định ra hôn kỳ, ra xuân liền tổ chức hôn sự cho chú em, thiếp nghĩ, cũng không mấy ngày, chàng có thể xin phép đại doanh không, về nhà giúp mẫu thân an bài một chút, đỡ cho bà phải mệt mỏi." Quan trọng là mỗi lần bà ấy mệt mỏi bực dọc là sẽ lải nhải nói cho đám con dâu nghe trách con trai con gái quá vô dụng.
Lý Chính Nhiên trầm ngâm một chút, nói, “Lần trước khi nàng tới ta đã cùng bà nói việc này, cũng tốt, ngày mai ta sẽ sắp xếp một chút, xin một lần nghĩ dài hạn hẳn không thành vấn đề, vừa lúc cùng nàng trở về.”
“Thật hả?” Mạc Ngữ khó được vui vẻ như thế.
Lý Chính Nhiên nhìn nàng đang nhéo tay áo hắn, cười nói: “Thật sự.”
- ---------
Thê tử Lý Chính Tích tên là Tiền Thi Thi, năm nay tròn mười tám, tướng mạo xuất chúng, tài tình nhạy bén, xuất thân cũng tốt, phụ thân của nàng nhậm chức trong huyện, sau khi lui quan về quê nhà làm một hương thân, tiền tài quyền thế so với nhà mẹ đẻ của Triệu Nhứ Yên lợi hại hơn vài phần, của hồi môn đưa sang đầy tràn hai xe lớn, nhìn quang cảnh này có thể thấy được cục diện Lý gia sau này sẽ có nhiều thay đổi.
Mới đến, Tiền thị một chút cũng không e sợ, đầy đủ thể hiện rồi cái gì gọi là phong phạm đại gia.
Muốn trụ vững ở nhà chồng, bước đầu tiên chính là bắt lấy tâm trượng phu trước đã, điểm này nàng làm được, Chính Tích với nàng rõ là săn sóc thương yêu —— làm người ta cảm thấy ngạc nhiên là, Chính Tích từ nhỏ được cưng chiều, hắn rất ít chiều ý người ta, có thể thấy được đối với nàng này hắn tương đối vừa lòng, đến cái tật 'ăn không ngồi rồi' ngày xưa đều thu liễm đi, sau ba ngày thành hôn liền bàn với Đại ca muốn đi Dương huyện đảm nhiệm công chức —— là chức vụ trong nhân mạch của nhạc phụ hắn, chức vị của hắn sợ với Chính Cũng tốt hơn, có thể thấy được nhân mạch nhà vợ rất tốt.
Ba Nhi tử toàn bộ muốn đi Dương huyện, Lý gia cũng tới thời điểm nên chuyển nhà, chọn ngày lành hướng quê quán bái tổ tông xong, Ngô thị liền xuống tay thu xếp công việc chuyển nhà.
Vốn dĩ Tiền Thi Thi kiến nghị trước dọn vào biệt viện Tiền gia ở Dương Thành, dù sao bên kia cũng để trống, Ngô thị không đồng ý, chiếm quá nhiều chỗ tốt từ thông gia sẽ bị người ta dị nghị, nên bà bảo con thứ Chính Cũng mau chóng tìm một tòa nhà, trước dàn xếp xuống dưới lại nói.
Chuyện chuyển nhà đến những việc vụn vặt đều do ba người đàn ông trong nhà xử lý, trên thực tế là Chính Nhiên và Chính Cũng là vội nhiều, đặc biệt Chính Nhiên, sau khi hắn trình lý do lên đại doanh ổn thoả, ngày nghỉ tương đối dư dả, hơn nữa hắn thân là trưởng tử, huống chi nhiều năm chinh chiến vẫn luôn bên ngoài, đối với sự cống hiến cho gia đình trước nay vẫn rất ít, cho nên thời điểm này có thể giúp gì cho gia đình gì thì hắn sẽ làm. Chính Cũng mới nhậm chức nên mọi việc không tiện, chỉ tìm người ở Dương Thành tìm được mấy tòa nhà. Mà Chính Tích, trên cơ bản là cái gì cũng chưa làm, hơn nữa hắn còn phải đi Dương huyện nhậm chức, thừa dịp mang thê tử hồi môn lạy mặt, nghe Nhạc phụ đại nhân hỏi han khảo hạch các thứ.
“Đại tẩu, để ta làm cho.” Tiền Thi Thi vào đại sảnh, liền thấy Mạc Ngữ đang ở đóng gói trang rương đồ sứ ở đại sảnh chạy nhanh lại đây định hỗ trợ, Mạc Ngữ không để nàng làm, bởi vì xiêm áo nàng ấy mặc thật sự không giống đi làm việc, nếu để Chính Tích thấy được, sợ về sẽ có câu oán hận —— hôm trước sau khi lạy mặt về, thấy vợ hắn vào phòng bếp, mặt hắn liền không cao hứng, thật đúng là đủ đau lòng vợ mà. . ngôn tình hoàn
“Không sai biệt lắm cũng sắp xong rồi, muội đừng động, chưa hết mấy ngày hôn kỳ, vẫn là tân nương tử mới mẻ chưa quen, nên chưa cần vội việc đâu.” Mạc Ngữ nhanh tay cản nàng, cũng đỡ cho mình chọc phải phiền.
Tiền Thi Thi đến cũng không khiêm nhượng quá nhiều, chỉ ngồi xuống một bên trên ghế, quan sát kỹ lưỡng đại tẩu nhỏ hơn nàng một tuổi này, vào Lý gia hơn nữa tháng, đối với tính tình người Lý gia cũng hiểu đại khái, tính tình vị Đại ca kia nàng đoán không ra, tuy rằng ôn hòa có lễ, nhưng lại hơi có chút uy nghiêm, Chính Tích có chút sợ hắn, mẹ chồng cũng thập phần nể trọng hắn, bởi vậy có thể thấy được địa vị của Đại bá ở nhà này. Kế đến vị Đại tẩu này cũng không cứng lắm, bị mẹ chồng sai sử khá nhiều, phỏng chừng là xuất thân nàng ta không cao, nhìn qua cũng không phải nhân vật lợi hại gì, còn Nhị tẩu kia tương đối hiếu thắng, không thích thì giáp mặt liền sẽ nói xấu, bất quá loại người này chả đáng quan tâm ——
Nàng sở dĩ trong một đám mai mối chọn Lý gia, chủ yếu bởi nhà này không lớn cũng không nhỏ, nhân tế quan hệ đơn giản, hơn nữa là gia đinh thư hương, danh tiếng nam nhân trong nhà không tồi, quan trọng nhất, nàng từng ở nhà anh chị em họ ở huyện thành gặp qua Lý gia Lão nhị Lý Chính Cũng một lần, nghĩ phong mạo ca ca như vậy, đệ đệ hẳn là sẽ không quá kém cỏi đi, cho nên lúc đó nàng đang âm thầm điều tra mấy mối, quyết định đáp ứng Lý gia. Nàng xuất thân trong nhà thê thiếp thành đàn, tuy phụ thân quan tâm nàng, nhưng nàng rốt cuộc không phải con vợ cả, có thể trong chúng tỷ muội chọn một mối hôn nhân tốt e là khó, gả vào Lý gia đối với nàng khá thích hợp, đầu tiên nhà hắn không bằng Tiền gia nhưng tiền đồ có tương lai, hơn nữa luận tài mạo Chính Tích cũng không kém hôn phu của tỷ muội nàng, thứ hai, lấy tài mạo và xuất thân của nàng ở Lý gia tuyệt đối có thể nhận được sủng ái của trượng phu, cha mẹ chồng, còn sầu nửa đời sau không có hậu sao?
“Đại tẩu, để ta giúp với, ngồi đâu cũng là ngồi mà.” Nàng ta đứng dậy ngồi xuống cạnh Mạc Ngữ, bên ngoài hình như có người tới, nàng thiếu nãi nãi lớn như vậy dường như ngồi ở một bên nhìn tẩu tử làm việc lại không duỗi tay giúp ắt bị người ta bàn tán.
Mạc Ngữ chưa kịp ngăn cản, nàng cũng đã tự động làm việc ——
Khi Triệu Nhứ Yên vào cửa, liền thấy hai chị em dâu này đang bận rộn dọn đồ vào rương, không khỏi trong lòng trợn trắng mắt, uầy cái gì mà bình dị gần gũi quá ha, “Đại tẩu, huân hương tẩu đem về từ huyện thành còn thừa không?”
“Có, chốc lát ta đi lấy cho muội, bụng muội đang to đấy, đừng chạy loạn khắp nơi.”
Triệu Nhứ Yên chưa kịp ư hử, Ngô thị vừa vặn tiến vào, thấy con dâu cả, dâu ba đương vội vàng, con dâu hai lại ngồi nhàn một bên uống trà, không khỏi không vui, này lão nhị gia trời sinh chính là chai dầu bị kẹt nút, tuy nói đĩnh bụng to không thích hợp làm việc, thế cũng không thể đứng một bên nhìn người ta làm đi, không thể hỗ trợ thì ở yên trong phòng đi chứ.
“Dâu cả, Ngươi đi giúp chính Nhiên xem một chút xe vận tải, mấy đứa nhóc đang ở bên ngoài, đừng để tụi nó làm đồ đạc lộn xộn.” Ngô thị sắn tay áo tiếp nhận vị trí của Mạc Ngữ.
Mạc Ngữ theo tiếng đứng dậy, vừa lúc dẫn Triệu Nhứ Yên rời đi —— từ sau khi vợ Lão tam vào cửa, mẹ chồng nhìn Triệu Nhứ Yên càng không thuận mắt, lại lạnh nhạt hơn vài phần, Triệu Nhứ Yên càng có vẻ không hiểu chuyện, vẫn là đừng để nàng ấy chọc chướng mắt mẹ chồng thì hơn, tuy nói cá tính nàng ấy cương cường lại coi trọng hư vinh, nhưng thẳng tính, nghĩ cái gì đều biểu hiện trên mặt, ngược lại có vẻ đáng yêu. Đương nhiên, nàng cũng không nói dâu mới vào cửa Tiền Thi Thi tâm cơ, chỉ là nàng ấy biểu hiện quá mức thập toàn, ngược lại khiến người ta cảm thấy có vẻ không thật.
Vào cửa Tây viện, Triệu Nhứ Yên liền bĩu môi, nói, “Chó cắn người là chó không sủa, ta sẽ chống mắt xem vợ Lão tam là cái dạng gì.” Chợt nhớ tới Đại tẩu vẫn chưa mở miệng nói chuyện, vội vàng nói: “Đại tẩu, ta không phải nói tẩu đâu, ta chính là muốn xem bộ mặt thật của vợ Lão tam, làm cho bà bà thấy nàng ‘ thuần lương ’, đều đau đến gan đến mật, đến chúng ta cũng không cho sắc mặt tốt.” Đặc biệt là nàng.
“Muội nếu ở trước mặt bà bà ít nói một chút, bà ấy cũng không đến mức như vậy.” Mạc Ngữ thiệt tình kiến nghị cho nàng.
“Dựa vào cái gì? Ta ở thời điểm Lý gia gian nan nhất gả vào, còn mặt dày mày dạn ăn vạ nhà mẹ đẻ giúp nhà chồng không ít, có điểm nào thực xin lỗi bọn họ, dựa vào cái gì bọn họ muốn ta chịu ủy khuất?!”
Mạc Ngữ thầm nghĩ, thời điểm Lý gia khó khăn nhất hẳn là lúc Chính Nhiên chưa về, Lý phụ bệnh chết, đoạn thời gian đó phải bán ruộng đất trong nhà, do nàng không trải qua đoạn thời gian đó nên không rõ ràng Lý gia khó khổ bao nhiêu, đôi khi ngẫm lại, Mạc Ngữ cũng rất bội phục mẹ chồng, lấy tính cách và xuất thân của bà mà vẫn có thể chống đỡ được cũng không dễ dàng, “ Được rồi, đừng có nháo, một lát nữa đi Dương huyện, đau ở trên đường thì không tốt.”
Triệu Nhứ Yên một phen ôm cánh tay Mạc Ngữ, “Đại tẩu, cả nhà chỉ có tẩu là tốt nhất.”
Mạc Ngữ cười cười, có thể thấy được nàng ta quá ngang nghạnh khiến chính mình hoàn toàn bị cô lập, mới có thể tới tìm Đại tẩu nàng đây cùng tiến cùng thối.
***
Hướng đi đến Dương huyện, bởi mang theo nhiều nữ quyến, Mạc Ngữ cũng không ngồi trong xe ngưạ, mà là cùng trượng phu ngồi trên một chiếc xe bò, chàng đánh xe, nàng dựa rương gỗ ngồi ở một bên, sợ trên đường khiến người ta chú ý, nàng liền đổi riêng một thân bố sam, búi một búi tóc cao—— thoạt nhìn giống nam hài.
Đúng là những ngày cuối xuân đầu hạ, khắp nơi phân xanh hồng gầy, ngồi ở bên ngoài ngắm phong cảnh không tồi.
“Tướng công, ‘ Kinh Sở ’ viết như thế nào?” Nàng biết viết chữ “Lý Chính Nhiên”, nhưng không biết Kinh Sở là hai chữ nào.
Lý Chính Nhiên cầm tay nàng, viết xuống lòng bàn tay hai chữ “Kinh Sở”, “Về sau nàng hãy gọi ta như vậy đi.” Khi nàng thốt lên “Kinh Sở” hai chữ kia rất êm tai.
“Được chứ?”
“Không sao cả, rất nhiều người đều xưng hô tên tự của tướng công nhà mình.”
Được đấy, nàng muốn gọi hắn như thế, bởi vì hai chữ “Kinh Sở” khiến nàng có cảm giác an toàn.
“Dừng xe, mau dừng xe!” Nha hoàn Dung Xảo của Triệu Nhứ Yên bỗng nhiên từ trên xe ngựa nhảy xuống la to.
“Làm sao vậy?” Một đoàn người đều duỗi đầu lại đây.
“Tiểu thư nhà ta giống như muốn sinh.” Dung Xảo sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Ngô thị vừa nghe cũng vội vàng xuống xe, Tiền Thi Thi và Hân Nhạc theo sau, “Sao lại như vậy, còn hơn mười ngày nữa mới đến ngày sinh nha!” Ngô thị có chút chân tay luống cuống, trong xe ngựa của Dâu hai loạn xị ngầu.
“Mẫu thân, ngài trước đừng có gấp, khả năng không nghiêm trọng như vậy.” Lý Chính Nhiên trấn an mẫu thân.
Mạc Ngữ vén rèm vào trong thăm dò, sau bước ra nhíu mày nói: “Đã ra nước ối.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Chính Cũng lại không ở đây, còn đang ở trên đường……” Ngô thị sắc mặt trắng xanh.
“Ta gọi người đi thỉnh bà mụ.” Lý Chính Nhiên xoay người định đi, bị thê tử gọi lại.
“Không còn kịp rồi.” Mạc Ngữ gấp gáp nói.
“……” Lý Chính Nhiên cứng họng, một hồi lâu mới đối Ngô thị nói: “Mẫu thân, xem ra chỉ có cách vất vả ngài rồi.” Nữ nhân đã sinh hài tử ở đây chỉ có mình bà.
Ngô thị cả kinh đến miệng đều không khép được, không sai, bà đã sinh bốn đứa con, nhưng việc đó đâu thể đại biểu được bà biết đỡ đẻ đâu a, hơn nữa trước kia lúc sinh con đều do bà đỡ nha hoàn hầu hạ, bà chỉ phụ trách sinh, ai còn sức rảnh mà xem cách đỡ đẻ đâu, hiện giờ không có bà mụ ở đây, nha hoàn cũ của bà cũng đã sớm gả chồng 800 năm rồi, huống chi bà sợ máu, sao có thể đẩy sự này cho bà, “Ta…… Sợ là không được, vẫn là mau đi thỉnh bà mụ đi.”
Lý Chính Nhiên nghe trong xe Triệu Nhứ Yên bắt đầu hô đau, nói với Ngô thị: “Mẫu thân, ở đây chỉ có ngài hiểu biết điều đó, đừng khẩn trương, ngài mau vào trước nhìn xem tình hình đã.”