"Sợ sao?"
Thẩm Dịch Quân đi đến bên giường, bật cây đèn ngủ ở trên bàn nhỏ cạnh giường, rồi cường thế kéo Kiều Di vào lòng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt của cô.
Kiều Di để im cho hắn lau, cả người run rẩy nằm trong vòng tay của hắn.
"Muốn ra ngoài không?"
Nghe Thẩm Dịch Quân, cô điên cuồng gật đầu, ánh mắt sáng lên nhìn chằm chằm hắn.
"Tôi thấy em vẫn rất tốt, đâu phải những gì như người khác nói đâu." Hắn vén gọn mái tóc dài của cô ra đằng sau.
"Cho tôi ra ngoài đi, tôi xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không muốn ở đây nữa đâu." Cô hạ mình cầu xin Thẩm Dịch Quân, khác với dáng vẻ bình tĩnh tiếp nhận như lúc trước, hiện giờ cô sợ thật rồi.
Cô không muốn ở lại căn phòng này nữa đâu.
Toàn những giấc mơ đáng sợ.
Cô không chịu được.
"Em làm gì sai?"
"...Tôi đã giết người, tôi đã gián tiếp làm Phi Phi ngã xuống rồi xảy thai, anh trừng phạt tôi thế nào cũng được, nhưng xin anh, đừng nhốt tôi ở đây mà, tôi sợ lắm..." Kiều Di sợ hãi dán chặt người mình vào người Thẩm Dịch Quân mà không phòng bị gì.
Ôm chặt cánh tay hắn như sợ Thẩm Dịch Quân đi mất bỏ mình lại ở căn phòng đáng sợ này.
"Tôi có thể đưa em ra khỏi căn phòng này..." Hắn dừng một lúc, bắt lấy được tia sáng trong mắt Kiều Di, ánh mắt hắn ánh lên tia nham hiểm: "Chỉ cần em thỏa mãn được tôi, tôi sẽ đưa em ra."
"..."
"Không muốn sao? Vậy thôi được rồi, cứ ở trong căn phòng này đến chết đi." Thẩm Dịch Quân làm bộ đứng dậy dời đi.
Thấy hắn đứng lên định đi, Kiều Di gạt bỏ đi hết những suy nghĩ phản kháng của mình, cô bắt lấy bàn tay của hắn, điên cuồng gật đầu đồng ý: "Được, tôi đồng ý, tôi đồng ý, chỉ cần anh thả tôi ra ngoài, anh bảo gì tôi đều sẽ đồng ý!"
Thẩm Dịch Quân nghe vậy nhếch miệng quay đầu lại, hắn lên giường, dựa lưng vào thành giường, ra lệnh: "Vậy bắt đầu đi!"
Kiều Di lúng túng không biết nên bắt đầu từ đâu, mắt cô chạm vào môi Thẩm Dịch Quân rồi nhanh chóng rời mắt.
Hít sâu một hơi, cô dựa lại gần hắn, bắt đầu hôn lên yết hầu rồi từ từ đi xuống.
Kéo khóa quần xuống, cô ngồi lên người hắn, định rằng đánh nhanh thắng nhanh, nhưng Thẩm Dịch Quân lại nói: "Tôi muốn em làm bằng miệng."
Cô ngơ ngác một lúc, rồi mới phản ứng lại đi xuống khỏi người hắn, cúi hẳn người xuống, dưới ánh mắt gắt gao theo dõi của Thẩm Dịch Quân, cô nhíu mày ngậm vào...
...
Thấy hắn thở dốc ngày càng dồn dập, Kiều Di vui mừng tăng nhanh nhịp độ, nghĩ răng nếu hắn bắn xong thì mình sẽ được ra ngoài, không ngờ sắp đến lúc thành công thì Thẩm Dịch Quân lại nhấc người cô lên đùi mình, chưa kịp để cô phản ứng lại thì đã nhét ***** *** vào.
Tuy rằng cô rất khó chịu với việc làm tình với hắn nhưng cơ thể lại không tuân theo suy nghĩ, thành ra lối vào đã ẩm ướt từ lâu, thuận tiện cho việc Thẩm Dịch Quân tiến vào.
"Ưm!"
Bị đâm mạnh, hai tay cô bám chặt vào vai hắn, dù lối đi ẩm ướt nhưng đột nhiên bị đâm sâu như vậy khiến cô vẫn cảm thấy hơi đau.
Thẩm Dịch Quân ôm chặt lấy eo cô, bắt đầu khống chế cơ thể cô mà di chuyển.
Lên xuống càng ngày càng nhanh, tiếng rên rỉ của Kiều Di cũng to hơn, cùng với đó là tiếng thở dốc thô nặng của người đàn ông nữa, ánh đèn ngủ mờ ảo, không gian trong phòng nồng nặc mùi vị ám muội.
Dây váy tụt khỏi vai, bầu ngực đung đưa trước mặt Thẩm Dịch Quân, hắn không nhịn được mà vùi mặt vào mà nhấm nháp.
Kiều Di nhắm chặt mắt lại như muốn trốn tránh hiện thực đang diễn ra, cô không dám kêu hắn dừng lại, nhỡ làm hắn mất hứng thì cô cũng không thể bước một bước khỏi căn phòng này.
...
Cuối cùng cơn kích tình này cũng kết thúc, dù mệt lả người muốn ngủ một giấc, nhưng Kiều Di vẫn cố gắng ngồi gượng dậy, nhìn người đàn ông đang mặc quần áo, cất giọng khàn khàn: "Tôi ra ngoài được chưa?"
Thẩm Dịch Quân đứng lên, vừa chỉnh lại cổ áo vừa nói: "Tôi thấy em cứ ở trong căn phòng này cũng tốt, ngoan ngoãn hơn nhiều." Nói xong, hắn đi về phía cửa trong sự ngỡ ngàng của Kiều Di.
Cô hoảng hốt với tay ra muốn nắm lấy vạt áo của Thẩm Dịch Quân, nhưng lại bị hắn tránh đi, cô không can tâm gào lên: "Không phải anh đã hứa rồi sao? Tôi đã làm đúng như những gì anh nói mà, anh phải đưa tôi ra ngoài đi chứ?!"
"Đấy là lời hứa sao?"
Nghe câu hỏi của hắn, lòng cô lạnh đi, tuyệt vọng nhìn cánh cửa đang dần dần đóng lại, cô không thể đứng lên chạy ra ngoài vì cả hai chân đều mỏi nhừ vô lực.
Trong căn phòng có ánh đèn ngủ yếu ớt, chỉ còn lại bóng người mảnh mai đang run rẩy của người phụ nữ...
***.
||||| Truyện đề cử: 1000 Ngày Ly Hôn: Dịch Tổng Lên Giường Vợ Cũ |||||
Mấy ngày liên tiếp cô ở trong căn phòng này.
Ở trong đây có đầy đủ nhà tắm, nhà vệ sinh, còn về đồ ăn đồ uống thì đều được quản gia Trương thông qua cửa sổ nhỏ ở cánh cửa đưa cho cô.
Giống như cô là tù nhân vậy.
Không biết tại sao từ khi cô vào phòng đến hôm nay, lúc nào chợp mắt thì cũng gặp phải ác mộng, kể cả có tỉnh dậy cũng sẽ có lúc gặp ảo giác, có lần cô còn đập vỡ cốc uống nước rồi suýt cứa vào tay mình, đúng lúc ấy Thẩm Dịch Quân mở cửa đi vào, không thì Kiều Di đã tự tử thành công rồi.
Hôm nào hắn cũng đến, hai người làm tình với nhau, à không, cô là bị ép, mà có khi đang phản kháng thì đột nhiên gặp ảo giác, sợ quá nên chủ động sáp lại gần Thẩm Dịch Quân, giúp hắn thuận lợi tiến vào.
Liên tiếp bị hành hạ như vậy, gương mặt cô trở nên xanh xao thiếu sức sống, quầng thâm mắt ngày một rõ hơn, tinh thần lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng.