"Quên rồi sao? Ba mẹ em bị em bắn chết rồi còn gì nữa, cầu xin tôi làm gì cơ chứ?!"
Đôi mắt cô đỏ hoe.
Không phải, cô không có bắn chết ba mẹ của mình.
Nhớ lại tràng cảnh thê thảm trước khi mình ngất đi, ba cô thì bị bắn vào tim, mẹ cô thì bắn vào cả tim và trán, đều là tử huyệt, chắc chắn là không cứu nổi.
Nhưng Kiều Di không muốn tin vào điều đó, cô không tin chỉ sau một ngày mà ba mẹ cô chết, không tin rằng cô đã biến thành đứa không cha không mẹ.
"Anh nói dối, ba mẹ tôi...chưa có chết, tất cả chỉ là mơ thôi." Kiều Di bật khóc, không biết bao nhiêu lần khóc trước mặt Thẩm Dịch Quân rồi, cô không thể mạnh mẽ nổi, mỗi lần cô thử chống lại, y như rằng hắn sẽ giết chết một hi vọng của cô.
Thẩm Dịch Quân nghe tiếng khóc mà phiền chán, cúi xuống hôn lên môi cô, chặn đi những tiếng nức nở tuyệt vọng của Kiều Di.
Hắn không hiểu, hắn sẽ không bao giờ hiểu.
Chính vì tội ác mà hắn gây ra hôm nay, sẽ chính là lí do mà hắn sẽ mất đi Kiều Di mãi mãi.
***
Từ sau lần đó, Kiều Di mất hết sức sống, lúc nào cô cũng ngẩn ngơ mất hồn, không ăn không uống, cơ thể càng ngày càng yếu nhược.
"Đã 3 ngày cô không ăn cơm rồi, cô ăn chút gì đi." Quản gia Trương không nhìn nổi việc cô tự hành hạ bản thân mình mà khuyên nhủ cô.
"...Tại sao ông lại đối tốt với tôi như vậy?" Giọng cô khàn khàn, đôi môi khô khốc nứt nẻ, cả gương mặt không có sức sống nhìn ông.
"...Ăn đi." Ông trầm mặc một lúc rồi nói, không trả lời câu hỏi của Kiều Di, đôi mắt ông đầy tâm sự.
Đẩy bàn thức ăn đến gần phía giường, bày lên bàn ăn cho bệnh nhân: "Cố mà ăn, ba mẹ cô chắc chắn không muốn thấy cô tự làm hại mình như vậy đâu."
Nghe giọng nói ấm áp của quản gia Trương, Kiều Di dù rất đau nhưng không rơi nổi một giọt nước mắt, vì cô đã khóc đến cạn kiệt nước rồi.
"Ông nói giống như ông hiểu ba mẹ tôi lắm vậy." Kiều Di nhếch môi cười chế giễu, cô cầm muỗng lên, súc từng thìa cơm vào miệng mà nhai ngấu nghiến.
Cô không thể chết được! Đúng vậy! Ba mẹ sẽ cảm thấy thế nào khi nhìn thấy cô trong bộ dạng này chứ?!
Cô phải sống! Sống đến khi nào chính mắt nhìn thấy Thẩm Dịch Quân gặp báo ứng!
Đến lúc đó, cô sẽ giết chết hắn, không được, hắn chết thì quá nhẹ nhàng cho hắn rồi, hắn phải sống, phải sống trong đau khổ và tuyệt vọng đến cuối đời...
***
Thẩm Dịch Quân không có đến, đã gần một tháng nay, cô luôn im lặng mà sống, không phản kháng kịch liệt, ăn uống đầy đủ, người cũng béo ra một vòng. . ngôn tình hoàn
Chỉ là mỗi đêm cô đều mơ thấy tràng cảnh ba mẹ mình chết, hai bàn tay cô đầy máu, giật mình tỉnh dậy, cô nhìn đâu đâu cũng thấy là máu, đau đớn tuyệt vọng ôm lấy cơ thể mình, mỗi lần như vậy cô đều cắn chặt tay mình để ngăn những tiếng nức nở, đến khi vết cắn chảy máu rơi từng giọt xuống ga giường mới nhả ra.
Đến ngày hôm sau, khi nhìn thấy vết thương mới trên cánh tay cô, quản gia Trương lại thở dài bất lực mà giúp cô băng bó.
Kiều Di cũng mặc kệ để ông thích làm gì thì làm.
Mọi chuyện luôn diễn ra như vậy cho đến khi một sóng gió mới ập đến.
Vào một ngày nắng đẹp, Kiều Di vẫn như thường ngày chui vào trong chăn ngủ nướng thì đột nhiên nghe thấy tiếng giằng co ầm ĩ ở ngoài.
Định không quan tâm mà ngủ tiếp, nhưng nghe thấy giọng nói của người phụ nữ quen thuộc đến mức khiến cô từ thống khổ trở nên căm phẫn.
"Tôi phải xem con ả điếm đó là ai? Dám quyến rũ bạn trai tôi! Các người tránh ra!" Diệp Phi Phi cố gắng đẩy hai vệ sĩ ra, khác với dáng vẻ thường ngày, giọng điệu của cô ả trở nên chanh chua hơn rất nhiều.
Quản gia Trương đứng chắn trước cửa, ông nhíu mày nhìn người đàn bà đang nổi điên trước mắt, trong lòng hơi ghét bỏ: "Cô Diệp, người ở trong phòng chỉ là bà con xa của cậu chủ nhà tôi thôi, mong cô đừng náo loạn nữa."
"Ông nghĩ tôi ngu sao? Từ hơn 1 tháng trước tôi đã bắt đầu thấy lạ rồi, tại sao lúc nào trên người Dịch Quân đều có những vết cào chứ, mới đầu tôi không để ý vì biết anh ấy sống trong môi trường như thế nào! Nhưng khi thử theo dõi thì thấy anh ấy đi vào đây từ chiều hôm trước rồi sáng hôm sau mới ra ngoài."
"Hình như cô Diệp đã nhầm lẫn gì đó rồi, đã gần 1 tháng này cậu chủ không có đến nơi này."
"Ông nói dối, chính mắt tôi thấy anh ấy đi vào đây! Tránh ra, để tôi xem xem, bộ mặt hồ ly tinh của con ả kia như thế nào mà lại dám cướp giật bạn trai của tôi!Tránh ra!"
Không hiểu sao sức lực của Phi Phi tăng mạnh, cô ấy đẩy ngã đã hai tên vệ sĩ cao to rồi xông đến chỗ quản gia Trương đang đứng chặn cửa.
Quản gia Trương cũng không phải là người bình thường, sức lực của ông ấy có khi còn khỏe hơn cả đám côn đồ, thấy Phi Phi xông đến, theo phản ứng ông định giơ chân đá cho cô nàng một cái, may mà ông suy nghĩ kĩ hơn mà thu chân về, không thì có khi Diệp Phi Phi sẽ được một suất trong phòng vip của bệnh viện rồi.
Trong lúc hai người một già một trẻ đang hăng say giằng co thì cánh cửa phòng đột nhiên được mở ra từ phía trong.