Nhìn thấy Lê Cảnh Trí trở về, mẹ chồng Hách Ánh còn nhẹ nhàng hỏi cô muốn uống trà cùng bà không.
Cô trò chuyện cùng bà một lúc, rồi đi lên tầng, trở lại căn phòng của bọn họ, nhưng trong phòng trống không, hai ngày qua cô không trở về, Lăng Ý cũng không.
Hách Ánh là người rất tiến bộ, bà không đi tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra giữa hai vợ chồng bọn họ, không muốn dùng tư cách trưởng bối để giảng giải các thứ, bà muốn hai người có thể tự giải quyết vấn đề.
Bầu không khí trong nhà họ Lăng vẫn luôn rất tốt, rất ấm áp. Chỉ trừ mỗi căn phòng này là lạnh lẽo.
Lê Cảnh Trí không muốn lại đến Lăng thị tìm hắn, thứ nhất là nói chuyện không tiện, thứ hai là cô không muốn bắt gặp những hình ảnh kia một lần nữa. Cô quyết định về nhà, chờ hắn trở về, hai người có thể thoải mái nói chuyện.
Nhưng đã mười ngày rồi Lăng Ý vẫn không có về nhà.
Nhìn thấy con dâu mỗi ngày đều chờ con trai trở về, Hách Ánh không nhịn được, gọi điện thoại cho con trai, yêu cầu ngày mai nhất định phải quay trở về, hơn một tuần chẳng thấy mặt mũi đâu, trước đây còn biết mỗi tuần về hai lần.
Lăng Ý tuy không phải là người chồng tốt nhưng hắn lại là người con trai tốt.
Ngay buổi tối hôm nhận được điện thoại hắn liền trở về.
Đến lúc trở lại Lăng trạch, đã là hơn mười một giờ, cha mẹ đã đi ngủ, cả người hắn toàn mùi rượu trở lại phòng ngủ.
Lê Cảnh Trí bị động tĩnh của hắn làm sợ hết hồn, không ngờ đột nhiên hắn lại trở về, nhìn dáng vẻ say khướt kia, cô vội vàng từ trong chăn chui ra, đi chân đất tới đỡ hắn.
Hắn hất tay cô ra, đi thẳng đến phòng tắm.
Cô xuống tầng lấy ly nước mang lên, gõ gõ cửa.
Cửa mở ra, người đàn ông đã cởi áo ngoài và thắt lưng da, trong mắt hắn vẫn còn hiện rõ tơ máu, có hơi đáng sợ. Hắn bực bội nhìn cô: "Chuyện gì?"
Hắn lạnh lùng khiến cô khổ sở, đưa ly nước tới: "Uống chút nước mật ong giải rượu."
"Không cần." Hắn đẩy tay cô ra.
Cô cố chấp muốn cho hắn uống vào, cô chưa từng gặp dáng vẻ say khướt của hắn thế này bao giờ, trong lòng không khỏi hơi run sợ.
Hắn kéo tay cô, ôm cả người cô vào trong lồng ngực.
Chóp mũi bỗng ngửi thấy mùi nước hoa gay mũi, xa lạ, cô chắc chắn đây không phải là mùi mà hắn dùng.
Cốc nước mật ong bị đánh đổ, có một ít đổ trên áo ngủ của cô, có một ít đổ trên người hắn, trong lòng Lê Cảnh Trí rất đau, cô siết chặt nắm đấm, ép mình phải bình tĩnh: "Lăng Ý, anh uống say rồi."
Hắn giơ tay vỗ về tóc của cô, nói bên tai cô: "Đúng vậy, nếu không phải tôi uống say, sao tôi có thể ôm người phụ nữ vô lương tâm như em chứ?"
Vô lương tâm?
Cô chỉ vô tình gặp Giang Tây Long hai lần, cũng chẳng làm gì, còn hắn thì sao? Hắn ở trước mặt cô đi ôm một người phụ nữ khác. Khó khăn lắm đêm nay mới trở về nhà một lần, vậy mà lại dính mùi nước hoa xa lạ của người phụ nữ khác trở về, rốt cuộc là ai không có lương tâm?
Cô đẩy hắn ra, thất vọng nhìn hắn: "Lăng Ý, tôi chưa từng làm qua chuyện có lỗi với anh."
Hắn không kịp phòng bị, bị cô đẩy một cái lảo đảo, lui về sau hai bước mới đứng vững lại được.
Hắn cười lạnh nhìn cô: "Thật sao? Thật sự không có?"
"Câu đấy phải là tôi hỏi lại anh mới đúng, anh có thể tự hỏi chính mình một chút xem."
"Ba năm trước lúc cô trèo lên giường của tôi, chẳng phải cũng đã biết tôi không chỉ có một phụ nữ sao? Bây giờ là sao, định thanh toán nợ cũ à?" Hơi thở của hắn tràn ngập mùi rượu phả lên mặt cô: "Hiện tại cô dựa vào cái gì làm chất vấn tôi? Dựa vào tôi cưng chiều cô sao?"
"Lăng Ý, chúng ta cùng nhau nói chuyện một chút."
"Nói chuyện gì? Chuyện ly hôn?" Hắn cười khẩy.
"Lăng Ý, anh khốn nạn!"