"Có sao?" Không ngờ mới đó mà đã bị nhìn ra, Lê Cảnh Trí xem ra rất thông minh, nhưng anh ta tuyệt đối không thể thừa nhận.
"Anh đây là đang kéo dài thời gian." Cô hất tay của anh ta ra, đi thẳng đến cửa phòng tổng giám đốc.
Hướng Diệc Nhiên vội chắn ngay trước cửa: "Cô cũng quá không nể mặt tôi rồi, một chén trà cũng không thể cùng uống sao?"
Hành vi của anh ta lại càng khiến cô nghi ngờ hơn, cầm lấy đồ từ trong tay thư kí, nhét vào ngực anh ta: "Đều cho anh, bây giờ tôi có thể vào được rồi chứ?"
Hướng Diệc Nhiên:"...." Tại sao người phụ nữ này lại không làm như trong tưởng tượng của anh ta vậy?
"Hướng Diệc Nhiên, buông tay ra, giữa chúng ta không thân đến thế, anh không nên lôi kéo tôi như vậy."
Hướng Diệc Nhiên vẫn đang cố gắng hết sức: "Lăng Ý sẽ không hiểu lầm, thật ra tôi...."
"Được rồi, tôi sợ cô rồi, cho cô chọn địa điểm, thế không phải được rồi sao?"
"Được."
Hướng Diệc Nhiên thở phào nhẹ nhõm, anh ta vừa thả lỏng, Lê Cảnh Trí trực tiếp đẩy anh ta qua một bên, mở cửa.
Hình ảnh bên trong phòng làm việc nhanh chóng đập vào mắt cô, Hướng Diệc Nhiên hồi phục tinh thần, muốn bịt mắt cô lại nhưng đã muộn.
Lê Cảnh Trí trơ mắt nhìn hình ảnh trong phòng làm việc của tổng giám đốc, chớp mắt một cái, muốn làm như không nhìn thấy gì, nhưng cô không làm được, viền mắt ửng đỏ.
Chẳng trách Hướng Diệc Nhiên lại ngăn cản, không cho cô đi vào, thì ra trong phòng lại là cảnh tượng như vậy, bọn họ lại có thể làm chuyện đó ngay trong căn phòng này.
Tình huống giống y như lần trước cô đến , một người phụ nữ ngồi trên đùi của hắn, chỉ có điều người phụ nữ ấy đã không còn là Y Nghê nữa.
Không, so với lần trước thì lần này còn hơn thế nhiều.
Cổ áo sơ mi được mở ra, lồng ngực rắn chắc bị hở ra quá nửa, trên bả vai và má còn có hai dấu son moi chói mắt, đều đến từ người phụ nữ đang ngồi trên đùi hắn.
Người này nhìn còn rất trẻ, giống như sinh viên đại học, nhìn trang nhã, thanh thuần mà còn rất mê người. Người phụ nữ này còn không sợ cô nhìn thấy, quay đầu lại chào hỏi: "Thiếu phu nhân, tôi là thư ký mới tới, Lâm Dĩ Thuần."
Nhìn bộ dạng này rõ ràng là đang thị uy với cô.
Cô trừng mắt nhìn Lăng Ý, muốn hắn giải thích với cô, chỉ cần hắn nói, dù cho chỉ là một cái cớ cô cũng sẽ tin.
Giọng nói của Lê Cảnh Trí có chút run rẩy: "Lăng Ý, tại sao?"
"Không phải cô nói, phụ nữ của tôi nhiều quá, cô không quản sao? Nếu đã như vậy, đương nhiên tôi phải không phụ sự kỳ vọng của cô rồi." Lăng Ý thậm chí còn không liếc nhìn qua cô một cái, dùng sức ôm lấy người trong lòng, càng dán chặt với người kia .
Nhìn tay hắn luồn vào phía trong quần áo của Lâm Dĩ Thuần tìm kiếm, cô không nhìn nổi nữa quay người rời đi.
Đi tới trước thang máy chuyên dụng, nhìn cửa mở ra nhưng cô không có bước vào.
Chẳng trách, hôm nay mọi người nhìn cô tiến vào thang máy bằng ánh mắt kỳ quái như vậy, xem ra, chỉ cần là người phụ nữ của hắn, đều có thể tự nhiên bước vào nó. Làm cô còn vọng tưởng, đây là đặc quyền riêng của cô, chỉ có "Lăng thiếu phu nhân" mới có thể hưởng thụ nó.
Cô không bước vào phía trong, xoa đôi mắt xưng đỏ, đi đến bên cầu thang.
Thà rằng cô tự đi bộ xuống cũng không muốn bước chân vào cái thang máy ghê tởm đó.
Một bàn tay dày, ấm áp nắm lấy cổ tay cô, cô khó chịu quay mặt đi: "Không phải anh đang cảm thấy rất vui mừng sao? Chạy tới quản tôi làm cái gì?"
"Hả, cái gì...." Vậy mà người kia lại là Hướng Diệc Nhiên.
Nhìn dáng vẻ lúng túng không biết nói gì của anh ta, cô lập tức thông suốt.
Ban đầu cô còn tưởng rằng Lăng Ý sẽ quan tâm đến mình, sẽ đuổi theo phía sau, thì ra tất cả chỉ là do cô tự mình tưởng bở.