Hắn muốn khống chế cô hơn là yêu, hắn giấu cô mọi chuyện, để cô sống trong chiếc lồng vàng do hắn tạo ra.
Hắn biết tất cả nhưng không nói.
Đó là chiếm hữu, là giam cầm... Đó không phải là yêu.
Giang Tây Long yêu cô, chấp nhận hy sinh vì cô, sẵn sàng giúp cô tất cả, anh thẳng thắn, không hề che giấu.
Nhưng Lăng Ý lại khống chế cuộc đời cô đi theo con đường mà tương lai mà hắn muốn, khiến cô như một con rối bị người khác điều khiển.
Rõ ràng hắn biết cô quan tâm đến chuyện kia như thế nào, nhưng sau khi hắn biết sự thật, hắn lại lừa cô, còn để Giang Noãn đi kiềm chế Giang Tây Long.
Tại sao lại có người quá đáng như vậy, nhân danh tình yêu để trói buộc người khác, đó có thực sự là yêu không?
Tác dụng của thuốc dần dần ngấm vào máu thịt cô, nhiệt độ cả người Lê Cảnh Trí từ trong ra ngoài đều nóng như lửa đốt, nhưng trái tim cô lại lạnh giá: "Lăng Ý, anh không yêu em, anh chỉ yêu bản thân anh thôi."
Hắn chỉ ích kỷ muốn thỏa mãn ham muốn là chiếm hữu của hắn.
Vợ chồng là phải thẳng thắn với nhau, từ trước tới giờ hắn chưa từng làm được điều đó.
Từ đầu đến cuối đều là hắn lừa cô.
Tất cả...
Lăng Ý hôn nước mắt của cô, mặn chát.
Giọng hắn trầm thấp, từng câu từng chữ rơi vào trong tai cô: "Không, bởi vì anh yêu em nên mới muốn giữ em bên cạnh anh, bởi vì anh yêu em nên mới không cho em bất kỳ cơ hội nào rời khỏi anh, em hiểu chưa?"
"Nhưng là quá ích kỷ, Lăng Ý anh thực sự quá ích kỷ. . ."
Cô cũng là con người, tại sao không thể để cho cô có một chút nhân quyền thuộc về mình?
Cô cũng muốn biết đến sự thật, muốn biết tất cả suy nghĩ chân thật của mọi người, muốn biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, đang bàn luận cái gì, chứ không phải bị hắn xem như là chim vàng anh nuôi nhốt ở bên người.
Cơ thể nam nữ có cấu tạo sinh lý hoàn toàn khác nhau, Lăng Ý ôm cô vào ngực như vậy là vừa khéo.
Tay hắn vô tình hoặc cố ý lướt qua cơ thể cô, cả người Lê Cảnh Trí bủn rủn, những chỗ bị hắn chạm vào giống như một mầm non đang yên lặng nở hoa.
Cô rên nhẹ một tiếng.
Giọng nói nhẹ nhàng, mềm yếu của cô chính là liều thuốc tốt nhất dành cho hắn.
Lăng Ý cởi chiếc áo khoác bên ngoài đang bao trùm lấy cô, cơ thể mềm mại, trắng trẻo hiện ra trước mắt hắn.
Quần áo trên người Lê Cảnh Trí gần như đã bị Cung Sâm Trạch kéo rách hết, Lăng Ý chỉ cần nhẹ nhàng đẩy mấy mảnh vải ra là có thể chạm trực tiếp vào da thịt cô.
Lòng bàn tay hắn ấm áp, nhưng nơi hắn chạm vào đều nóng như lửa đốt.
Hắn dùng chính cơ thể của bản thân để phân tán nhiệt độ trên người cô.
Lê Cảnh Trí nắm lấy bàn tay đang nổi lửa trên cơ thể, lẩm bẩm: "Em không muốn làm."
Cô không muốn làm.
Với nhiều người tình yêu và tình dục là hai thứ hoàn toàn tách rời.
Cho dù là đi du lịch hay chỉ cần đi ăn một bữa cơm, chỉ cần thông qua ánh mắt, họ có thể lên giường với nhau, đó là tình dục, bởi vì ai cũng có nhu cầu sinh lý. Với họ, họ có thể quan hệ mà không cần tình yêu.
Nhưng Lê Cảnh Trí thì không như vậy, với cô, tình yêu và tình dục luôn là một.
Sự lừa dối và che giấu của Lăng Ý, sự tính toán và khống chế của hắn như những tảng đá chặn trong lòng cô, cho nên cô không muốn làm.
Mặc dù cô bị hạ thuốc, cô cũng không muốn làm chuyện đó với hắn.
Đầu ngón tay của Lăng Ý hất những mảnh vụn quần áo trên người cô, hắn nói nhỏ bên tai cô: "Nhưng em bị người ta hạ thuốc rồi."
"Cũng đâu phải chỉ có một cách giải quyết, nhịn một buổi tối cũng không chết được."
Giang Tây Long có thể nhẫn nhịn ngâm nước lạnh cả đêm với cô, vậy tại sao hắn không thể làm thế?
Nói cho cùng vẫn chỉ vì ích kỷ.