"Không muốn tuyệt hậu? Vậy tao cho mày một cách khác." Hướng Diệc Nhiên nhấc chân, lạnh lùng nhìn Cung Sâm Trạch đang quỳ dưới đất.
Cung Sâm Trạch tưởng rằng hắn ta tìm được đường thoát, khuôn mặt xấu xí, béo ú vui mừng cười chảy nước mắt.
Hướng Diệc Nhiên đi tới cửa, vỗ tay một cái, hai người vệ sĩ đưa một người phụ nữ bị bịt kín miệng vào.
Anh ta đá hai đứa đàn em đang quỳ gối xin tha: "Các người đã từng thấy người này chưa?"
"Thấy, từng thấy, là vợ của Cung lão đại."
"Rất tốt, đêm nay cô ta là của các người. Để cho lão đại của các người không tuyệt hậu, đêm nay các người phải cố gắng vào, lưu lại hạt giống cho hắn, nếu không tôi sợ hắn thực sự sẽ tuyệt hậu đấy." Ánh mắt Hướng Diệc Nhiên trở nên lạnh lẽo.
Hai tên đàn em run sợ, không dám trả lời.
Sao bọn họ dám động vào vợ của Cung lão đại được?
Vợ Cung Sâm Trạch rên rỉ "ưm...ưm" nhưng miệng bị bịt kín, không nói được.
"Tôi không cho phép. Tôi không cho phép các người động vào." Mắt Cung Sâm Trạch đỏ ửng, gào lên như điên.
"Vậy bọn tao cho mày chạm vào Cảnh Trí không?" Hướng Diệc Nhiên nhẹ nhàng nói một câu: "Có qua có lại, tao sẽ cho vợ mày gấp đôi liều thuốc."
"Hy vọng đêm nay vợ mày có thể để lại cho mày một đứa con trai, còn chuyện có muốn giữ lại đứa bé hay không phải xem vợ mày thế nào rồi."
Cung Sâm Trạch kêu lên: "Hướng Diệc Nhiên, mày đừng có làm tuyệt tình quá. Chờ đến khi tao trở mình, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu."
"Là mày động làm sai trước, đây người ta gọi là gậy ông đập lưng ông, với hạng người như mày phải sử dụng cách đó mới được. Nếu không, chỉ sợ sau này mày cũng không biết, người nào là người mày nên động, người nào mày không động nổi."
Hướng Diệc Nhiên hất chân, cho người dẫn vợ Cung Sâm Trạch vào.
"Mày đã thích vợ người khác như thế thì để tao cho mày tận mắt nhìn thấy vợ mày vui vẻ với người khác là như thế nào."
Hai tên đàn em không dám làm bậy, lại nghe thấy Hướng Diệc Nhiên nói: "Nếu các người không làm, vậy cùng chờ "cậu bé" các người cũng bị cắt đi."
Hai người vừa nghe xong, lập tức sờ mó lên người vợ Cung Sâm Trạch.
Người dám có ý đồ với Lê Cảnh Trí tuyệt đối không thể giữ lại.
Chó rơi xuống nước phải đánh, nếu không nó sẽ lại bắt nạt những người yếu đuối, bạn càng hiền lành bao nhiêu nó sẽ cắn ngược lại bạn bấy nhiêu.
Chỉ có chờ kho con chó rơi xuống nước, đánh chết nó, nó mới không dám có ý đồ xấu.
Lăng Ý bịt tai Lê Cảnh Trí lại, hắn không muốn cô nghe những lời này, cũng không muốn cho cô thấy những thứ đó.
Hắn ôm cô đi ra ngoài.
Mắt Lê Cảnh Trí đã thoải mái hơn một chút, nhưng đầu óc cô lại càng đau đớn hơn.
Thuốc phát huy tác dụng, cả người cô khô nóng, quần áo Lăng Ý che trên người cô cũng không che giấu được.
Cô đưa tay muốn kéo quần áo xuống, lại bị hắn giữ lại: "Đợi lát nữa lên xe rồi cởi, hiện giờ không thể để người khác nhìn thấy."
Thuốc lần này không giống như lần trước, lần trước cô mơ màng, không biết bản thân làm cái gì.
Nhưng thuốc lần này mà Cung Sâm Trạch chơi chỉ khiến cho cơ thể cô cảm thấy khô nóng, nhưng không ảnh hưởng đến suy nghĩ.
Chỉ sợ loại thuốc này chỉ dùng cho các cô gái, khiến họ chịu đựng sỉ nhục lớn nhất trong khi tinh thần vẫn đang tỉnh táo.
Một tay Lê Cảnh Trí giữ quần áo, một tay đè lên ngực hắn.
Cô mơ màng nhìn xung quanh, nhận ra nơi này rất quen thuộc.
Thì ra cô chưa rời khỏi Night, cô bị nhốt trong một hầm để rượu bị bỏ hoang dưới lòng đất của Night.
Cô liếc mắt nhìn thấy Giang Tây Long đang đứng chờ ở cửa.