"Lê Cảnh Trí đâu? Tôi hỏi các người, Lê Cảnh Trí đi đâu rồi?"
"Anh nói cái gì? Cảnh Trí đến đây?" Giang Tây Long choáng váng, vậy chẳng phải cô cũng nghe được những câu nói kia sao?
Giang Noãn phản ứng lại đầu tiên, cô ấy đẩy Lăng Ý ra, đứng chắn trước mặt Giang Tây Long: "Chắc chắn cô ấy không tới đây, nếu không, cô ấy mà nghe được những lời chúng tôi nói, cô ấy đã lao ra từ lâu rồi."
"Các người nói cái gì?" Lăng Ý nhìn chằm chằm Giang Noãn.
Giang Noãn thở sâu, xả giận, ngẩng cổ: "Những gì không nên nói cũng nói hết rồi."
"Tôi đã cảnh cáo cô cái gì cô quên rồi sao?"
"Anh cho rằng tôi muốn nói à, Y Nghê quay về rồi. Nếu không phải tại cô ta, mọi chuyện cũng đâu trở nên thế này."
Y Nghê đột nhiên bị gọi tên, rụt cổ, cô ta biết thủ đoạn của Lăng Ý tàn nhẫn đến mức nào.
"Còn Cảnh Trí, cô ấy ở đâu?" Lăng Ý gần như sắp phát điên.
Khi Lê Cảnh Trí nói muốn tìm bọn họ, hắn đã linh cảm có chuyện gì xấu sắp xảy ra.
Hắn cho rằng sau khi cô biết Giang Noãn làm những chuyện đó, sẽ xảy ra ngăn cách với hắn, không ngờ, mọi người còn không cả thấy bóng dáng của cô.
Lăng Ý gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Lê Cảnh Trí, mới đầu là không ai nghe, giờ biến thành tắt máy luôn.
Giang Noãn nói: "Cảnh Trí không ở đây, nếu như cô ấy nghe được những sự thật kia, chắc chắn sẽ lao ra, nhưng cô ấy chưa từng xuất hiện."
"Không thể nào, chắc chắn cô ấy đã đến đây rồi." Lăng Ý khẳng định.
"Anh dựa vào đâu mà dám chắc như thế?"
"Tôi thấy tin nhắn Giang Tây Long gửi vị trí trong điện thoại cô ấy."
Giang Tây Long đột nhiên ngẩn người, đẩy Giang Noãn ra, chạy nhanh ra ngoài.
"Anh, anh đi đâu thế?"
"Đi tìm Cảnh Trí."
"Chắc là cô ấy nghe thấy chúng ta nói, tâm trạng không tốt nên muốn ở một mình thôi?" Giang Noãn bất mãn, đi thoe: "Tại sao các người đều nghĩ cô ấy yếu đuối cần được bảo vệ thế."
Trời đã tối hoàn toàn, Lăng Ý đứng trong gió, sắc mặt u ám.
Hắn gọi điện cho Hướng Diệc Nhiên: "Không thấy Cảnh Trí đâu."
Hướng Diệc Nhiên sửng sốt, không coi trọng: "Hai người lại cãi nhau à?"
"Hướng Diệc Nhiên, hiện giờ tôi không có tâm trạng nói đùa với cậu. Không thấy Cảnh Trí đâu, điện thoại cũng không gọi được, giờ còn tắt cả máy."
"Chẳng phải khi cãi nhau phụ nữ đều như thế sao, những bạn gái trước của tôi ..." Hướng Diệc Nhiên chưa nói xong, đã dừng lại.
Đúng vậy, nếu là những bạn gái trước đây của anh ta sẽ chơi trò bỏ đi như vậy, muốn lạt mềm buộc chặt, nhưng Lê Cảnh Trí thì không.
"Chờ tôi, tôi lập tức tới ngay."
Lăng Ý siết chặt nắm đấm: "Tra cho tôi. Cho dù phải đào bới cả cái thành phố này lên cũng phải tìm tới cô ấy."
Y Nghê một mình đối mặt với Lăng Ý, đột nhiên cô ta thấy sợ hãi.
Rõ ràng khi về nước, cô ta đã chuẩn bị "ngọc nát đá tan", nhưng thấy bộ dạng hiện giờ của hắn, cô ta lại muốn rút lui.
Ánh mắt Lăng Ý lạnh lùng như ác ma bước ra từ địa ngục.
Nếu như không tìm được Lê Cảnh Trí hay Lê Cảnh Trí xảy ra chuyện gì, có lẽ hắn sẽ phá hủy tất cả mọi thứ.
Y Nghê sợ hãi, nếu biết Giang Tây Long không định kết hôn, cô ta sẽ không về nước.
Y Nghê cho rằng Lăng Ý sẽ tính sổ với cô ta, nhưng Lăng Ý chỉ nhìn cô ta một cái rồi lạnh lùng, xoay người rời đi.
Y Nghê đắc chí, cho rằng Lăng Ý nể tình thanh mai trúc mã không tính toán với cô ta.
Nhưng chỉ vài ngày sau, tình hình của nhà họ Y khiến cô ta rơi vào địa ngục.