Lê Cảnh Trí biết Giang Noãn luôn coi trọng và chờ mong đám cưới thế nào, cô nhíu lông mày, không thể không nói: "Nhưng hôn lễ mà cậu muốn là ở trên đảo, sau đó ..."
"Cảnh Trí." Giang Noãn cắt đứt lời cô: "Đó đều là những chuyện đã qua, mọi người sẽ thay đổi."
"Noãn, cậu thực sự cam chịu đối xử với bản thân mình như thế sao?" Hôn nhân là bến đỗ cả đời của một cô gái, mà đám cưới là ngày mà cô gái ấy đẹp nhất trong đời.
Nếu như không thể gả cho người mình thích, vậy đám cưới đó xinh đẹp cho ai xem?
Giang Noãn dường như không quan tâm: "Cảnh Trí, cậu phải biết, phải thật tâm cho đi thì mới có nhận lại."
Cô ấy phải từ bỏ Lê Cảnh Trí mới có được Giang Tây Long.
Khó khăn lắm cô ấy mới có thể đính hôn với anh, cô phải nhanh chóng kết hôn càng sớm càng tốt.
Trái tim Giang Tây Long không đặt lên người Giang Noãn, cho dù anh không còn liên lạc với Lê Cảnh Trí, nhưng Giang Noãn vẫn không yên lòng.
Khi nào chuyện này chưa được hoàn thành, trái tim cô ấy vẫn như đang lơ lửng trên không trung, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống đất, vỡ vụn.
Giang Noãn đã quyết định, Lê Cảnh Trí cũng không thể nói thêm gì nữa.
Cô ôm lấy Giang Noãn, nói lời chúc phúc từ tận đáy lòng.
"Cậu có đến ngày cưới của mình không?"
"Chẳng lẽ cậu muốn mình tới làm phù dâu?"
"Đúng vậy."
"Nhưng mình kết hôn rồi, làm phù dâu sẽ không may mắn." Lê Cảnh Trí nói: "Nhưng mình chắc chắn sẽ ở trong đám người nhìn cậu hoàn thành nghi thức thiêng liêng nhất."
Giang Noãn yên lòng: "Cảm ơn cậu."
Xuất hiện trong đám đông sẽ không gây chú ý, không thu hút Giang Tây Long.
Giang Noãn biết cho dù Lê Cảnh Trí có ở đâu, Giang Tây Long cũng không có cách nào thực sự quên được cô.
Nhưng không sao cả, chỉ cần cô ấy có được Giang Tây Long là được rồi.
Lê Cảnh Trí cúi đầu nhìn ngày trên thiệp mời.
Chủ nhật cũng là ngày mốt.
Giang Noãn thực sự vội vã như thế sao? Sao giống như sợ Giang Tây Long bỏ chạy vậy.
...
Cửa phòng tổng giám đốc bị đẩy ra.
Lăng Ý ngước lên nhìn Lê Cảnh Trí, rồi lại cúi đầu: "Về rồi à? Nói chuyện mà đến cả nửa ngày, anh còn tưởng em bị Giang Noãn bắt cóc đi rồi."
"Bình giấm lớn, không phải đến chuyện này anh cũng ghen chứ?" Lê Cảnh Trí đi tới trước bàn làm việc của hắn, giơ thiệp mời khua khua trước mặt hắn: "Chủ nhật Noãn kết hôn, anh có muốn đi với em không?"
Hắn nắm lấy bàn tay trắng mịn đang đung đưa, kéo về phía người.
Cả người Lê Cảnh Trí nằm nhoài trên bàn, hắn nhìn thẳng vào cô: "Có phải anh không đi em cũng tự đi có đúng không?"
Lê Cảnh Trí nhướng mày: "Em tìm người khác đi cùng cũng được, Hướng Diệc Nhiên, trợ lý Lưu, ai mà chẳng được. Vì vậy, anh có muốn đi với em không?"
"Đi, đương nhiên là phải đi." Sao hắn có thể không đi xem đám cưới của Giang Tây Long được.
Lê Cảnh Trí rút tay về, cười, trở lại khu vực "giải trí" của cô.
Lăng Ý nhìn cô chăm chú, bởi vì hai người lôi kéo, áo của cô bị cuốn lên, lộ ra một góc eo mềm mại.
Hắn nổi tính háo sắc, không nhịn được, đứng lên, đi đến lại gần cô.
Lê Cảnh Trí ý thức được nguy hiểm từ trước, kiên quyết chống lại tuyên dâm ở văn phòng giữa ban ngày, ôm điện thoại bỏ chạy.
Lăng Ý không đuổi theo, chỉ cần hắn không nhìn thấy bóng dáng cô, qua một lúc, dục vọng sẽ tự giảm xuống.
Cô mặc váy, lộ ra đôi chân thẳng tắp, hắn sẽ cứng.
Cô vô tình để lộ da thịt, hắn cũng sẽ cứng...
Lăng Ý phát hiện chỉ cần cô đi lại trước mặt hắn, cho dù cô làm gì, hắn cũng có thể cứng.