Khí huyết dâng trào, hắn ta không chịu nổi nữa, tiến lên phía trước, đẩy Lê Nhã Trí xuống đất, cởi quần ra.
Người bảo vệ lớn tuổi hơn giữ hắn ta lại: "Cậu đừng làm bừa, đây không phải phòng trực của chúng ta, đây là nhà của Lăng tổng. Dù gì người này cũng là em vợ của Lăng tổng, cậu không sợ có chuyện gì à?"
"Sợ cái gì, người phụ nữ này tự cởi quần áo, còn có thể trách tôi làm cô ta sao? Cùng lắm thì tôi nói tôi bị cô ta dụ dỗ." Người bảo vệ trẻ bị tình dục làm cho mê mẩn: "Anh không nhìn thấy lúc Hướng tổng đi ra ngoài, người trong ngực anh ta có bộ dạng gì sao? Cả mặt đều là máu, chắc chắn là do người phụ nữ này làm. Người này bị Lăng tổng đề phòng như phòng cướp, thì có thể làm được gì? Anh còn lo cái gì nữa?"
Thấy hắn ta nói có lý, ba người bảo vệ khác đều bị dao động: "Nhưng chúng ta còn có nhiệm vụ giám sát cô ta."
"Tôi vừa làm, vừa giám sát, cô ta cũng đâu chạy được, tôi còn được sung sướng. Với cả Hướng tổng đưa Lăng phu nhân đi bệnh viện, nhìn bộ dạng đó, trong một hai tiếng cũng không về được đâu, chúng ta nhanh lên, kịp cho mỗi người làm một lần."
Người bảo vệ trẻ cởi quần xuống, cưỡi lên người Lê Nhã Trí đầu óc còn đang mơ màng.
Không kịp làm màn dạo đầu, cứ thế đâm vào.
Tiếng nam nữ giao hợp quá mức trêu người, ba người kia vốn dĩ không có hứng thú, nhưng cũng không thể chịu nổi "xuân cung đồ" sống ngay trước mắt.
Bọn họ bắt đầu cởi quần áo: "Thằng nhóc kia, nhanh lên, còn có ba người bọn tôi nữa."
"Biết rồi, biết rồi, nhìn bộ dạng nghiêm túc của mấy người, tôi còn tưởng các người không làm, nhường cho một mình tôi."
Ba người không lên tiếng, chỉ trơ mắt nhìn đôi nam nữ trước mắt.
Đây là lần đầu tiên những bảo vệ như bọn họ được làm tình với một cô thiên kim tiểu thư, tự nhiên hiện giờ có người đầu óc không được bình thường tự dâng đến cửa, ngu đâu mà không nếm thử.
...
Hướng Diệc Nhiên ôm Lê Cảnh Trí, nhanh chóng đến bệnh viện.
Trên trán Lê Cảnh Trí chỉ bị thương ngoài da, không có chấn động não, xử lý đơn giản là được. Mắt không thể mở là do mí mắt bị bỏng.
Hơn nữa vết bỏng lại không được ngâm nước lạnh kịp thời, đã nổi mấy cái bọc nước.
Nơi bị bỏng cần dùng kim châm thủng rồi mới bôi thuốc.
"Sẽ hơi đau, cô chịu khó một chút." Bác sĩ nữ dặn trước cho cô chuẩn bị tâm lý.
"Vâng, làm phiền bác sĩ."
Hướng Diệc Nhiên tưởng tượng thôi cũng thấy đau, anh ta đứng bên cạnh cô, nắm chặt lấy tay cô, nhìn còn lo lắng hơn cả cô.
Lê Cảnh Trí bất lực: "Hướng Diệc Nhiên, anh đừng có nắm tay tôi chặt thế, tôi không bị đau chết mà bị anh dọa chết đấy."
Hướng Diệc Nhiên giống như một đứa trẻ, không những không buông, còn cầm luôn cả tay còn lại: "Là tôi sợ, tôi nhìn thôi cũng thấy sợ. Tôi sợ, cô nắm tay tôi đi."
"Nếu không anh ra ngoài chờ tôi đi."
"Tôi không ra, tôi phải ở lại chăm sóc cô." Hướng Diệc Nhiên nhìn chằm chằm vào cô, suy nghĩ một chút, rồi lại bổ sung: "Tôi đã đồng ý với Lăng Ý rồi. Trước khi cậu ta lên máy bay cảm thấy không an tâm, cố ý gọi điện cho tôi, bảo tôi đến thăm cô."
Trong lòng Lê Cảnh Trí cảm thấy chua xót, không biết nói gì.
Bác sĩ thấy cô đã chuẩn bị tốt, chọc từng bọc nước.
Lúc chọc thì không đau lắm, nhưng cảm giác bôi thuốc lên vết thương không có sự ngăn cách bởi lớp da, bôi trực tiếp lên thịt khiến cô đau đến nghiến răng.
May mà Hướng Diệc Nhiên nắm lấy tay cô, cho cô thêm sức mạnh.
Mãi đến lúc bôi thuốc xong, cô mới thả tay ra, lòng bàn tay hai người đều in hằn lên dấu vết của nhau, không biết là cô giữ chặt hơn hay do anh ta giữ chặt hơn nữa.