Trên mặt bỏng rát, Lê Cảnh Trí che mặt chạy vào nhà bếp.
Hiện giờ cô phải dùng nước lạnh để hạ nhiệt độ vết thương.
Nhưng Lê Nhã Trí lại giữ cô lại, không cho cô đi, dồn ép cô: "Tôi mới tới mà anh ấy đã đi công tác, chị cố ý để anh ấy đi chứ gì? Đừng quên chị đã đồng ý gì với mẹ."
Trên mặt Lê Cảnh Trí rất đau, trái tim như bị người ta đâm một nhát.
Cô không ngờ em gái lại nghĩ về cô như vậy, vậy mà cô lại vì người em gái này mà đối xử với Lăng Ý ... Cô đúng là ngu ngốc.
"Nhã Trí, em nghĩ nhiều quá rồi. Nếu em không tin, hiện giờ em có thể đi."
Cô đầy Lê Nhã Trí ra, muốn vào nhà bếp rửa mặt.
Nhưng Lê Nhã Trí nắm chặt lấy cô, cô không thoát ra được.
"Tôi thấy chị bị vạch trần cảm thấy chột dạ thì có."
"Buông tay!"
"Tôi không buông." Lê Nhã Trí cười: "Có đau không? Không phải chị thấy mặt rất đau sao, nhưng mà tôi còn đau gấp một ngàn lần."
Một cô gái bị người ta luân phiên làm nhục còn đau khổ hơn một cốc nước sôi này nhiều.
Lê Cảnh Trí thấy mẹ nói không sai, tinh thần Lê Nhã Trí không được bình thường: "Nhã Trí, em điên rồi!"
"Không sai, tôi điên rồi, điên từ lâu rồi. Từ buổi tối hôm đó bị các người đuổi ra khỏi Ngự Thủy Viên, tôi đã điên rồi." Mà việc phá thai đã hoàn toàn đẩy cô ta vào địa ngục.
Lê Cảnh Trí đau đớn, thét lên: "Buông tay, chị phải đi rửa nước lạnh."
Nhưng làm thế nào Lê Nhã Trí cũng không chịu buông.
Đương nhiên cô ta sẽ không buông tay, cô ta muốn nhìn thấy bộ dạng đau khổ, giằng xé của Lê Cảnh Trí.
Hai người lôi lôi kéo kéo.
Mí mắt Lê Cảnh Trí bị nước sôi hắt vào, sưng lên, tầm mắt nhìn không rõ, vấp ngã trên mặt đất, đầu đập vào bàn trà, máu chảy từ trên trán xuống, có một ít chảy vào trong mắt.
Máu làm tầm mắt cô càng mờ đi, mí mắt Lê Cảnh Trí trở nên nặng trĩu, khó mà mở ra được.
Lê Nhã Trí cầm lấy cốc thủy tinh ban nãy, ném xuống đất, cô ta nhặt một mảnh thủy tinh lên, yên lặng đi đến trước mặt Lê Cảnh Trí.
Lê Cảnh Trí cho rằng Lê Nhã Trí muốn đỡ cô, híp mắt, vươn tay ra.
Nhưng Lê Nhã Trí lại không có hành động gì cả, cô ta lấy miếng thủy tinh kia kề sát vào cổ cô.
Đi chết đi! Lê Cảnh Trí, chị đi chết đi!
Lần này, mục đích của cô ta là hủy diệt Lê Cảnh Trí.
Cô ta chỉ muốn báo thù cho bản thân, những chuyện khác đành để sau vậy.
Tay Lê Nhã Trí cầm miếng thủy tinh mà run lên, hướng về phía Lê Cảnh Trí đang nằm dưới đất.
"Ầm" cửa bị người ta đá văng ra.
Lê Nhã Trí có tật giật mình, nhảy lên, miếng thủy tinh rơi xuống dưới đất.
Cô ta tưởng Lăng Ý quay về, cả người run lên, quay lại ngay lập tức.
Thủ đoạn của Lăng Ý quá độc ác, trải qua chuyện lần trước, bản năng của cô ta vẫn còn sợ.
Nhưng người đó lại không phải là Lăng Ý, mà là Hướng Diệc Nhiên.
Hướng Diệc Nhiên nhận được thông báo của Lăng Ý, thu dọn một chút, rồi lập tức chạy đến.
Mí mắt anh ta liên tục nháy, cảm thấy có chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra.
Anh ta cũng không biết bản thân đã vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ, cố gắng chạy tới đây nhanh nhất có thể.
May mà... May mà.
Hướng Diệc Nhiên dùng một chân đá văng Lê Nhã Trí, bế Lê Cảnh Trí từ dưới đất lên.
Mí mắt Lê Cảnh Trí bị bỏng sưng lên, máu trên trán chảy vào mắt, không nhìn thấy người trước mặt là ai, cô túm lấy Hướng Diệc Nhiên, kêu lên: "Lăng Ý, anh trở về rồi đúng không? Anh trở về rồi sao?"