Lăng Ý đóng vali lại, không nói câu chào, lập tức đi cùng trợ lý Lưu đến sân bay.
Trợ lý Lưu không hiểu nổi, tại sao buổi sáng Lăng tổng vẫn còn rực rỡ như ánh nắng ban mai, hiện giờ lại như mây mù giăng kín lối.
Ai nói suy nghĩ của người phụ nữ khi yêu rất khó đoán?
Rõ ràng đàn ông cũng như vậy.
Đàn ông vô tình mới có thể thờ ơ, nếu đã thực sự yêu, cho dù là nam hay nữ, ai có thể chỉ lo cho bản thân mình?
Đến sân bay, trợ lý Lưu đẩy hành lý đi theo Lăng Ý qua cửa kiểm tra an ninh, phía sau là một nhóm tinh anh được Lăng Ý chọn lựa.
Lăng Ý đột nhiên nhìn trợ lý Lưu: "Đúng rồi, chuyện lần trước tôi bảo cậu tìm hiểu thế nào rồi?"
Trợ lý Lưu bị ánh mắt lạnh lùng làm cho hết hồn: "Tôi tra được rồi, hai người đàn ông đó cũng đã thừa nhận."
Hắn gật đầu, không hỏi gì nữa.
Đi tới cửa lên máy bay, Lăng Ý dừng bước: "Cho người bảo vệ phu nhân, cô ấy mà thiếu một cọng tóc nào, tôi tính sổ với cậu."
Trợ lý Lưu lau mồ hôi lạnh trên trán: "Vâng, tôi sẽ sắp xếp."
"Quên đi." Lăng Ý vẫn thấy không yên, người nhà họ Lê quá biết dày vò người khác, hắn lại không ở thành phố, cho người bảo vệ, hắn vẫn thấy không an tâm.
Tốt nhất vẫn nên để Hướng Diệc Nhiên làm.
Hướng Diệc Nhiên nhận được điện thoại, đầu đầy dấu chấm than.
Mẹ nó, cậu chắc chắn là ông đây không nảy sinh ý đồ khác với vợ cậu à? Cmn, cậu ra nước ngoài, đưa vợ cho tôi chăm sóc, nhỡ tôi không khống chế nổi, thì cũng là do cậu tự tìm.
Trong đầu Hướng Diệc Nhiên có vô số con ngựa lao nhanh qua, mãi một lát sau mới bình tĩnh lại.
Nói thì nói thế nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm, anh ta cũng từng nghe nói về cái "đức hạnh" của mấy người nhà họ Lê kia.
Lăng Ý nói không sai, đúng là không biết xấu hổ.
...
Lăng Ý rời đi.
Cả căn nhà trở nên vắng vẻ, như đã mất đi một cái gì đó.
Lê Cảnh Trí ôm chân, ngồi nép lên ghế salon, cúi mặt vào giữa hai đầu gối, cô bất lực, do dự.
Bên cạnh cô là chiếc điện thoại bị Lăng Ý ném vỡ nát.
Cô muốn giữ bình tĩnh một lúc nhưng điện thoại bàn lại vang lên, không biết là ai gọi.
Hiện giờ trong đầu cô đang rất loạn, không muốn nghe.
Nhưng đầu dây bên kia rất kiên trì, gọi hết cuộc này đến cuộc khác.
Lê Cảnh Trí bị làm cho đau cả đầu, lúc này mới nhận điện thoại.
"Chị đang ở nhà à? Tôi còn tưởng chị đi đâu. Chị ở nhà làm gì mà nửa ngày mới thấy nghe điện thoại?" Lê Nhã Trí hung hăng, không vừa lòng, không cả chào chị gái.
Lê Cảnh Trí hờ hững mở miệng: "Chuyện gì?"
"Mẹ nói chị đồng ý rồi."
Cô im lặng, không lên tiếng.
Lê Nhã Trí thản nhiên, vênh mặt hất hàm sai bảo cô: "Tôi đến bây giờ, nhưng tôi không vào được Ngự Thủy Viên. Chị xuống đón tôi."
Lê Cảnh Trí cầm điện thoại, ánh mắt vô hồn.
Cô không muốn...
Lê Nhã Trí thấy không được đáp lại, bất mãn: "Không phải chị đổi ý đấy chứ?"
Lê Cảnh Trí nghĩ đến ánh mắt thất vọng của Lăng Ý, mở miệng: "Ừ."
Lê Nhã Trí ngây người mấy giây, sau đó gào um lên: "Được, vậy đêm nay tôi sẽ cắt cổ tay ở nhà, trước khi tôi chết, tôi sẽ nói với mẹ là chị ép tôi, tôi muốn mẹ tự trách cả đời. Tính cách mẹ thế nào chị cũng biết rồi đấy, nói không chừng, mẹ không chịu nổi áp lực đó mà tự tử theo tôi."
"Nhã Trí ..."
"Đừng có gọi tên tôi, chị không xứng làm chị tôi."
Lê Cảnh Trí hít sâu, lựa chọn lùi bước: "Chị chờ em ở dưới."