Lăng Ý thở phào nhẹ nhõm, hắn biết, Lê Cảnh Trí đã ngầm chấp thuận chuyện này là chuyện đã qua.
Hắn ôm cô xoay một vòng, không quan tâm ánh mắt của mọi người, hôn cô thật sâu.
Ngoại trừ Hướng Diệc Nhiên, mọi người đều che mắt, cúi đầu, cố gắng không nhìn hình ảnh "ngược cẩu" này.
Lâm Dĩ Thuần nhận ra tình huống hoàn toàn khác với cô ta nghĩ, sắc mặt trắng bệch, nhìn như đóa hoa sen trắng.
Trợ lý Lưu kéo Lâm Dĩ Thuần đi, dáng vẻ cô ta tuyệt vọng, không phản kháng.
Đến bây giờ cô ta mới phát hiện bản thân còn không bằng cả một con cờ.
Cô ta chỉ là đồ bỏ đi, giống như giấy gói quà, sau khi sử dụng một lần thì vứt bỏ.
Lâm Dĩ Thuần hoàn toàn xóa bỏ ảo tưởng, thì ra cô ta chỉ là một trò đùa.
Khi đám nhân viên trêu đùa, gọi cô ta là cô vợ nhỏ của Lăng tổng, trong lòng cô ta còn cảm thấy ngọt ngào, cho rằng ít ra trong lòng Lăng tổng, cô ta không giống với những người khác.
Không ngờ, Lăng Ý không có chút tình cảm nào với cô ta, đuổi việc cô ta đi chỉ vì Lê Cảnh Trí. Thậm chí muốn đuổi cô ta ra khỏi thành phố này.
Trợ lý Lưu nhận ra cảm xúc của Lâm Dĩ Thuần không ổn định, che miệng cô ta lại, gọi bảo vệ, kéo cô ta đi.
Đồ dùng trong văn phòng của cô ta cũng có người khác thu dọn hộ, đóng gói, đưa đến trước mặt cô ta.
"Nếu biết điều thì đừng làm mấy chuyện hại người hại mình nữa, nhân lúc Lăng tổng còn chưa thực sự phát giận." Đây là lời khuyên mà trợ lý Lưu cho cô ta.
Trợ lý Lưu theo Lăng Ý nhiều năm như vậy, hiểu rất rõ hắn, hôm nay chẳng qua hắn vì mặt mũi của Lê Cảnh Trí, nên mới không giải quyết dứt khoát.
Nếu như hắn thực sự làm, đừng nói rời khỏi thành phố này, cho dù đi đến trời Nam đất Bắc, Lâm Dĩ Thuần cũng không được sống tử tế.
Lâm Dĩ Thuần ôm hộp giấy, nước mắt rơi xuống, cô ta không thể tin chỉ vì cô ta va phải Lê Cảnh Trí mà mọi chuyện lại trở nên như vậy.
Cô ta không còn gì cả...
Cô ta khó khăn lắm mới từ huyện nhỏ đến hòa nhập được với thành phố này, cô ta không muốn quay về.
Cô ta không cam lòng.
Thời tiết thay đổi thất thường, Lâm Dĩ Thuần ôm đồ đi ở ven đường, còn chưa đến trạm xe buýt, mưa đã rơi không ngừng.
Trước là mưa nhỏ, chưa đầy hai phút đã biến thành mưa rào tầm tã.
Lâm Dĩ Thuần không có ô, bị mưa xối ướt nhẹp, áo sơ mi dính sát lấy người, lộ ra màu của áo con bên trong.
Cả người ướt sũng, nhìn như một con chó hoang chật vật, đáng thương...
Viền mắt Lâm Dĩ Thuần ửng đỏ, không biết là do mưa hay do nước mắt.
Cô ta đặt hộp giấy xuống, hai tay ôm lấy ngực, che đường viền áo lót, cô ta siết chặt nắm đấm, hạt giống oán hận được gieo xuống. Nhờ có nước mưa, hạt giống này mới đó đã nảy mầm.
Nếu như Lê Cảnh Trí không tranh cãi với cô ta, đưa điện thoại cho cô ta đi sửa, thì làm gì xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Cô ta chưa từng muốn phá hoại tình cảm giữa hai người họ, nhưng bọn họ lại đối xử với cô ta như thế.
Tất cả đều vì Lê Cảnh Trí.
Cô ta hận, rất hận!
...
Lăng Ý nắm lấy tay cô vợ mới dỗ được, vẫy tay để nhân viên rời đi.
Đám nhân viên sợ hãi lui ra, trong lòng không ngừng suy nghĩ về chuyện này.
Xem ra, muốn được làm việc trong công ty, người không thể xúc phạm là Lê Cảnh Trí.
Chết, cái gì mà Lê Cảnh Trí, là phu nhân tổng giám đốc.
Sau khi chuyện này diễn ra, những lời đồn về Lê Cảnh Trí bá đạo, quản chặt Lăng tổng, không cho hắn trêu hoa ghẹo nguyệt được đập tan. Tất cả đều cảm thán về độ cưng chiều và tốc độ lật mặt của Lăng tổng, và sự may mắn của phu nhân.
Sau lần đó, khi Lê Cảnh Trí đến công ty, đám nhân viên không cần cấp trên dặn dò đã tự giác cúi đầu, chào phu nhân, thiếu mỗi "phu nhân thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế".