"Nói hươu nói vượn, anh làm gì có vợ nhỏ."
Lê Cảnh Trí cười lạnh.
"Đừng đụng vào em, bẩn." Lê Cảnh Trí giận dỗi, không lựa từ.
Lăng Ý không tức giận: "Được rồi, trước tiên anh sẽ không chạm vào em, chúng ta nói rõ chuyện này."
Hắn đầu hàng trước cô, ra hiệu Hướng Diệc Nhiên không để cô đi. Sau đó, hắn đi đến trước mặt Lâm Dĩ Thuần đang khóc không thành tiếng, lạnh lùng chất vấn: "Nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Lâm Dĩ Thuần chỉ biết khóc, quản lý do dự.
Một người đàn ông gan lớn, thầm thích Lâm Dĩ Thuần đã lâu, nhưng chưa bao giờ tỏ tình thành công. Nhân cơ hội này, anh ra nghĩ có thể có được Lâm Dĩ Thuần: "Phu nhân và Lâm Dĩ Thuần xảy ra mâu thuẫn, phu nhân giẫm lên tay của cô ấy."
Lăng Ý nhíu lông mày, cảm thấy cái tên Lâm Dĩ Thuần có hơi quen, nhưng cũng không nhớ ra là ai.
Những điều này không quan trọng: "Chuyện xảy ra trước đó?"
Mọi người quay sang nhìn nhau, đúng rồi, bọn họ không biết chuyện xảy ra phía trước.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà phu nhân lại tức giận như vậy?
"Không nói đúng không, được thôi, hôm nay liền cút đi cho tôi."
Vì một nhân viên mà mất việc? Không đáng.
Quản lý có thể bước đến vị trí này đương nhiên là hiểu bên nào nặng bên nào nhẹ.
Quản lý lập tức mở miệng: "Lâm Dĩ Thuần được điều chuyển từ tầng mười tám xuống, có người nói trước đây cô ấy và ngài có quan hệ không tệ, chúng tôi mới trêu đùa gọi cô ấy là cô vợ nhỏ của tổng giám đốc, đúng lúc bị phu nhân nghe thấy, nên hiểu nhầm. Thực ra cũng không có gì, chỉ là chuyện cười thôi."
Lâm Dĩ Thuần từng làm thư ký riêng cho tổng giám đốc ở tầng mười tám, người trước đó từng làm công việc này là tiểu thư Y Nghê.
Có người nói nhìn thấy Lâm Dĩ Thuần được tổng giám đốc ôm ngồi lên đùi, hôn má, chọc tức phu nhân, vì thế nên mọi người mới lén lút đùa giỡn gọi cô ta là cô vợ nhỏ của tổng giám đốc.
Lần nào trêu, Lâm Dĩ Thuần cũng đều đỏ mặt, xấu hổ, không đính chính lại, chỉ cười mắng: "Mọi người xấu quá!"
Mọi người thấy cô ta không có ý kiến, nên vẫn gọi như vậy.
Không ngờ lại bị Lê Cảnh Trí nghe được.
Bây giờ thì Lăng Ý biết tại sao Lê Cảnh Trí lại giận như vậy rồi.
Hắn nhìn cô gái đang khóc sướt mướt, lạnh lùng nói: "Vợ nhỏ? Tự phong? Hay là bầu ra?"
Nhìn thì tưởng hắn đang có ý cười, nhưng sâu trong ánh mắt lại như có một lưỡi dao sắc bén.
"Xin lỗi, tổng giám đốc, sau này chúng tôi sẽ không nói đùa như thế nữa." Quản lý xin lỗi.
"Đến phòng kế toán thanh toán tiền lương, các người cút đi cho tôi." Lăng Ý nhìn xung quanh một vòng: "Sau này ai không quản được cái miệng của mình thì cũng cút cho tôi."
"Vâng!" Mọi người đồng thanh đáp lại.
Lâm Dĩ Thuần vẫn không lên tiếng, nước mắt rơi như mưa.
Trái tim quản lý như rơi vào núi băng, sau bao nhiêu năm vất vả, anh ta lại quay lại thời điểm ban đầu.
Không, thậm chí còn kém ban đầu rất xa.
Anh ta bị đuổi khỏi Lăng thị, với lý do không quản được miệng của mình, bàn chuyện riêng tư của ông chủ, tội danh này, đi đến đâu chắc chắn cũng không thể làm quản lý được nữa. Không có một công ty lớn nào sẽ tuyển một người nhân cách có vấn đề, gây nguy hại cho bản thân làm quản lý.
Mặc dù, anh ta thực sự chỉ là đang nói đùa.
Lâm Dĩ Thuần lau nước mắt, giống như một con thỏ nhìn chằm chằm Lăng Ý, cảm thấy oan ức, dường như muốn dùng ánh mắt để hắn thay đổi quyết định.
Ánh mắt Lăng Ý vô tình chạm vào ánh mắt cô ta trong mấy giây.
Lâm Dĩ Thuần cho rằng Lăng Ý mềm lòng, trong mắt tràn đầy hy vọng.
Mà Lăng Ý cuối cùng cũng nhớ ra.