Lâm Dĩ Thuần!
Lê Cảnh Trí lập tức nhớ ra, chẳng trách cô thấy cô gái này quen đến thế.
Cô ta là thư kí mới tuyển của Lăng Ý, sau khi Y Nghê rời đi. Hiện giờ không còn làm thư ký trên kia nữa, cũng không thấy bóng dáng đâu, cô còn tưởng bị đuổi việc rồi, không ngờ chỉ là thay đổi bộ phận khác.
Lâm Dĩ Thuần, tên và vẻ bề ngoài đúng là hợp nhau, đều là mảnh mai, yếu đuối.
Người nói kia đứng sau lưng Lê Cảnh Trí, không nhìn thấy mặt cô, chỉ thấy Lâm Dĩ Thuần ôm một tập tài liệu đứng nói chuyện với người khác, anh ta thúc giục: "Tôi xin cô đấy, cô vợ nhỏ của Lăng tổng, phu nhân nhỏ của tôi, động tác của cô có thể nhanh hơn một chút được không? Đừng vì không được lên tầng mười tám mà sa sút tinh thần như thế."
"Cô vợ nhỏ của Lăng tổng?" Lê Cảnh Trí vừa nghe thấy tên của Lâm Dĩ Thuần, lại bất ngờ nghe thấy cái danh hiệu này.
Mặt Lâm Dĩ Thuần lúc trắng, lúc đỏ: "Phu nhân, cô đừng hiểu lầm, tôi và Lăng tổng không có gì cả, bọn họ chỉ thuận miệng trêu đùa chút thôi."
Đừng hiểu lầm?
Tình huống này mà không hiểu lầm thì đúng là ngu ngốc.
Một đống nhân viên trong công ty gọi người khác là cô vợ nhỏ của tổng giám đốc.
Trong lòng Lê Cảnh Trí cảm thấy khó chịu, ánh mắt của cô quét qua người Lâm Dĩ Thuần, không sót chỗ nào: "Thật sao? Các người bình thường thích lấy người có vợ ra để đùa sao? Thích lấy vợ nhỏ ra để làm chuyện cười?"
Mặt Lâm Dĩ Thuần đỏ bừng, không trả lời được, luôn mồm xin lỗi.
Người vừa nói là quản lí của Lâm Dĩ Thuần, một người đàn ông ba mươi lăm tuổi, thấy có chuyện không ổn, đi tới.
Vừa nhìn thấy Lê Cảnh Trí, mặt người đó trắng bệch.
Nói đùa sai chỗ rồi, vỗ mông đúng con cọp cái, tin đồn Lê Cảnh Trí là con cọp cái hung dữ suốt ngày bám theo nhìn chằm chằm Lăng Ý đã lan khắp các bộ phận.
Chính bọn họ là người tạo ra tin đồn, nên chắc chắn tin tưởng, không cần suy nghĩ.
"Phu nhân, sao cô lại xuống đây, Lâm Dĩ Thuần làm sai chuyện gì chọc đến cô sao?"
"Sao lúc này không gọi cô vợ nhỏ của Lăng tổng tiếp đi?" Lê Cảnh Trí lạnh lùng hỏi lại.
"Chỉ là trêu đùa, trêu đùa thôi." Quản lí toát mồ hôi lạnh, giải thích yếu ớt.
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy thích lấy ông chủ ra làm trò đùa đấy."
Quản lý thấy ngọn lửa sắp bị chuyển sang mình, vội vàng đẩy Lâm Dĩ Thuần ra làm lá chắn: "Lâm Dĩ Thuần, cô nói đi, cô làm gì mà xúc phạm đến phu nhân thế?"
"Xin lỗi, phu nhân, tôi không cố ý va phải cô, do tôi vội đi đưa tài liệu nên mới vậy." Lâm Dĩ Thuần cúi đầu xin lỗi cô.
Lê Cảnh Trí cười nhạo: "Vội đi đưa tài liệu còn ở đây lôi kéo cả nửa ngày với tôi? Sau khi nhìn thấy tôi thì không vội nữa sao?"
Lê Cảnh Trí thích những cô gái hiền lành đáng yêu như Lê Nguyệt.
Nhưng nhìn Lâm Dĩ Thuần cô thực sự không thể tốt được.
"Tôi đi ngay đây." Hai mắt Lâm Dĩ Thuần đỏ lên, dáng vẻ muốn khóc nhưng lại không dám khiến người ta thương xót.
Bình thường quan hệ giữa Lâm Dĩ Thuần và người trong bộ phận rất tốt, quản lý nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta, cũng không thể trách mắng thêm, chỉ cảm thấy vợ của ông chủ quá hẹp hòi, chẳng phải chỉ va một cái thôi sao.
Lê Cảnh Trí cười lạnh, trong lòng đều là lửa giận nhưng không thể phát ra.
Cô còn chưa mắng Lâm Dĩ Thuần cô ta đã có bộ dạng đáng thương thế kia, nếu cô nói gì đó, chẳng phải sẽ là tội nhân thiên cổ sao?
Trong ngực cô như có một hòn đá chặn lại, tức giận mắng Lăng Ý.
Tên khốn kiếp, chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt.
Nhìn hắn đổi hết thư ký còn tưởng hắn quay đầu, không ngờ chỉ chuyển xuống tầng dưới, còn muốn nâng lên làm vợ bé.
Cô đúng là mắt mù mới cảm thấy hắn thật lòng, còn bị người khác nói là làm loạn.