Lê Cảnh Trí nhỏ tuổi hơn, chơi ở đây cũng coi như là hợp lý, nhưng hắn mặc vest thẳng tắp có vẻ hoàn toàn không hợp ở đây.
Cuối cùng còn phải do Lê Cảnh Trí dỗ hắn vui vẻ.
Nếu như hắn không vui, chắc chắn lại dày vò cô một trận trên giường, khiến cho đến hôm sau chân cô vẫn còn run.
Chuyện như vậy, Lê Cảnh Trí vẫn hiểu được bên nặng bên nhẹ.
Sau đó Lăng Ý còn muốn đưa cô đi đâu đó, nhưng cô từ chối. Cô tình nguyện chờ hắn ở công ty một ngày, cũng không muốn bị hắn ép lên giường.
Liên tiếp mất ngày, ngày nào tổng giám đốc cũng dẫn phu nhân tới công ty, tan tầm hai người lại cùng nhau đi về.
Mỗi khi xuất hiện trước mặt mọi người, mười ngón tay đều đan vào nhau.
Đám nhân viên độc thân ở Lăng thị bị đút "thức ăn chó" hết lần này đến lần khác, hận tại sao bản thân không tìm được nửa kia phù hợp đến thế?
Mặt khác cũng khích lệ bản thân làm việc chăm chỉ, càng lên cao mới được làm loạn, làm gì có ai được dẫn vợ đi làm?
Đám nhân viên phần lớn đều tích cực vươn lên, nhưng mà vẫn không tránh được một số lời ghen tị.
Nói Lê Cảnh Trí sợ không bắt được trái tim của Lăng tổng nên ngày nào cũng đi theo tổng giám đốc đi làm, sợ tổng giám đốc có phụ nữ khác. Dù sao trước đây, nữ thư ký của tổng giám đốc đều là người đẹp có tiếng, nhưng hiện giờ, toàn là đàn ông.
Những thay đổi này chắc chắn đều là do vị phu nhân tổng giám đốc hay ghen mà thành.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Vị "phu nhân hay ghen" được mọi người đánh giá, đang thư giãn ở ngoài ban công, uống cà phê.
Lăng Ý vì sợ Lê Cảnh Trí ở cùng hắn sẽ chán, đặc biệt cải tiến lại vị trí của cửa sổ sát đất, kê thêm một chiếc ghế treo và một ghế tựa, đồng thời còn đặt một cái bàn trong góc, kèm sách và máy tính, dành riêng cho cô chơi.
Nếu không phải Lê Cảnh Trí ngăn cản, Lăng Ý còn định cải tiến cả cái tầng này thành khu giải trí.
"Lăng Ý, ở đây của anh thay đổi lớn thật."
"Gọi ông xã."
"Ông xã."
"Ừ." Hắn đang xem tài liệu ngẩng đầu lên nhìn cô: "Cái gì lớn? Là "chú em" kia của em sao?"
"Anh có thể đừng suốt ngày nghĩ đến cái kia không, anh nhìn tài liệu đi, đừng có kí nhầm." Lê Cảnh Trí có lòng tốt nhắc nhở.
Hắn nhíu mày, gọi cô lại: "Em tới nhìn xem anh có ký sai không?"
"Không phải là bí mật sao? Em có thể xem à?"
"Cả người anh không có chỗ nào mà em không thể nhìn."
Lê Cảnh Trí thấy hắn nói như vậy, nhàm chán không nói chuyện nữa, đi qua.
Cô đi tới trước mặt hắn mới nhận ra câu vừa rồi có vấn đề: "Anh có thể ngừng nghĩ về những thứ như thế được không?"
"Nhìn thấy em là anh lại không nhịn được nghĩ tới nó."
Mỗi bước đi của cô đều gợi tình giống như phim AV vậy.
Cô thấy ánh mắt của hắn, không muốn xem nữa, chuẩn bị định đi, đã bị Lăng Ý kéo ngồi lên đùi, chóp mũi hắn chạm qua tai cô, hơi thở nóng bỏng chạm vào làn da trên gò má.
"Vừa thấy em anh đã nghĩ đến nốt ruồi đỏ trên ngực em." Nói xong, giọng hắn trở nên trầm hơn, hơi thở cũng nặng hơn: "Còn có vết bớt màu hồng nhạt to bằng ngón tay ở trên mông nữa."
Hắn cầm tay cô chạm vào "tiểu Lăng Ý".
Lê Cảnh Trí hoảng sợ: "Anh điên rồi, đây là văn phòng."
Tài liệu rơi đầy trên mặt đất, hắn ôm cơ thể cô, đặt lên bàn làm việc: "Yên tâm, bọn họ không dám vào đâu, cho dù có việc gấp cũng sẽ gõ cửa."