"Cảnh Trí, tôi muốn vay cô ít tiền."
Lê Nguyệt hẹn Lê Cảnh Trí ra ngoài, trả túi xách cho cô. Do dự rất lâu mới khó khăn nói được câu này ra khỏi miệng.
"Được, cô muốn vay bao nhiêu? Nếu tôi có." Lê Cảnh Trí không ngần ngại đồng ý luôn.
"Tôi muốn vay năm nghìn." Lê Nguyệt cực kì xấu hổ, giọng nói rất nhỏ.
"Cô muốn chuyển khoản tiền mặt, nếu như là tiền mặt, cô phải đi theo tôi một chuyến, trên người tôi không có nhiều tiền mặt như thế."
Lê Nguyệt suy nghĩ, quả quyết: "Muốn tiền mặt."
Lê Nguyệt tức giận suy nghĩ, đến lúc đó cô ấy sẽ lấy tiền đập thẳng vào mặt Hướng Diệc Nhiên, anh ta suốt ngày lấy lí do bữa cơm kia để chèn ép mình.
"Hướng Diệc Nhiên bắt nạt cô sao? Hay anh ta trả lương thấp cho cô?" Lê Cảnh Trí hơi nghi ngờ.
Cô biết Hướng Diệc Nhiên là một tay chơi, ra tay rất hào phòng, phụ nữ mà theo anh ta đều có được rất nhiều lợi ích. Lê Nguyệt ở bên Hướng Diệc Nhiên, sao có thể thiếu tiền được, hơn nữa còn có năm nghìn.
"Căn bản là anh ta không trả lương cho tôi, ngược lại còn đào cho tôi rõ nhiều hố, tôi làm công gán nợ cho anh ta, càng ngày càng nợ nhiều hơn."
"Gán nợ? Cô nợ anh ta cái gì?" Lê Cảnh Trí mỉm cười, hỏi.
Lê Nguyệt vừa nhớ đến tên Hướng Diệc Nhiên không biết xấu hổ kia là lại tức giận, kể ra mọi chuyện.
Hướng Diệc Nhiên là người có tiền, vậy mà cứ nhất định phải tính toán với cô ấy bữa cơm đó.
Tính tiền thì cũng thôi đi, bởi vì cô ấy nợ, nên gán nợ cũng không sai, cô ấy đồng ý.
Nhưng anh ta còn đào mấy cái hố cho cô ấy nhảy vào, từ khi gán nợ, trở thành trợ lí cá nhân cho anh ta, cô không chỉ phải làm lái xe, đưa cơm, mấy hôm trước anh ta càng quá đáng hơn, bắt cô ấy đi giặt quần cho anh ta.
Lê Nguyệt không hiểu gì về vải vóc, cứ giặt như cách bình thường giặt quần áo, kết quả sau khi phơi xong, chiếc quần size XL trở thành size S.
Hướng Diệc Nhiên bắt cô ấy bồi thường, cái quần đó phải hơn hai vạn, anh ta nói đã từng mặc nên giảm giá cho cô còn hai nghìn là được.
Nhưng hai nghìn thôi cũng đã đủ cho cô ấy đau đầu rồi.
Hiện giờ, ngày nào cô ấy cũng tốn thời gian ở cạnh Hướng Diệc Nhiên, không có thời gian ra ngoài tìm việc, khó khăn lắm mới chống đỡ được hai tháng tiền ăn.
Nhưng món nợ này vẫn chưa trả xong, Hướng Diệc Nhiên luôn yêu cầu cô ấy làm những việc cô ấy không làm được, vừa sai cái là bị trừ tiền.
Ví dụ như lái xe đón anh ta tan ca, anh ta không nói cho cô ấy biết , cũng sẽ không tan ca đúng giờ để cô ấy còn chuẩn bị. Anh ta thích làm gì thì làm đó, muốn nghỉ lúc nào thì nghỉ, gọi cô ấy đến đón trong vòng mười lăm phút. Đến muộn trừ tiền, thời gian gán nợ lại kéo dài ...
Lê Nguyệt ý thức được, cứ lãng phí bên cạnh Hướng Diệc Nhiên như thế, không bằng cô ấy đi vay tiền đập vào mặt Hướng Diệc Nhiên, tự giải cứu bản thân.
Nghe Lê Nguyệt tố khổ xong, mặt Lê Cảnh Trí nở ra nụ cười: "Nhìn vậy thôi nhưng tính cách của Hướng Diệc Nhiên vẫn còn trẻ con lắm, chỉ như học sinh tiểu học thôi, thích ai sẽ bắt nạt người đó."
"Không đúng, không đúng, cô nhầm rồi." Lê Nguyệt thấy cô hiểu lầm, vội vàng xua tay: "Hướng Diệc Nhiên không thích tôi, người anh ta thích là ..."
Lê Nguyệt đột nhiên ý thức được cô ấy đang nói cái gì, ngậm miệng lại: "Ngược lại thì có, ngày nào anh ta cũng tìm lí do để mắng tôi, không phải bởi vì anh ta thích tôi, anh ta thích người khác. Bởi vì tôi nhìn thấu suy nghĩ đen tối của anh ta, nên anh ta mới hại tôi như thế."
Lê Nguyệt nhấn mạnh hai chữ "đen tối".
Mặc dù tình yêu không có đúng hay sai, nhưng yêu sai người lại khiến người ta ghê tởm, Cảnh Trí không chỉ đã kết hôn mà còn là vợ của người anh em tốt của anh ta, sao Hướng Diệc Nhiên có thể không biết xấu hổ như thế?