Giọng điệu hai người này nói chuyện rất khó chịu, cả ánh mắt khi nhìn vào cô ta cũng không đúng.
Lê Nhã Trí ngồi co vào một góc, ánh mắt khinh bỉ nhìn hai người.
Chiếc xe này không thoải mái chút nào, nhìn qua đã biết là loại xe đểu nhất. Ánh mắt cô ta khinh bỉ nhìn hai người như nhìn ruồi bọ, khiến người ta ghê tởm, nếu không phải không bắt được xe còn lâu cô ta mới lên loại xe rách nát này.
Ánh mắt đó vừa khéo bị hai người đàn ông nhìn thấy, bọn họ nhìn nhau cười một tiếng.
Ngồi lên xe một lúc lâu, Lê Nhã Trí mới nhận ra đây hoàn toàn không phải là đường về nhà: "Chỗ này không phải là chỗ tôi muốn đi, tôi muốn đi nhà họ Lê ở thành Nam. Lỗ tai anh bị điếc sao mà không nghe thấy?"
"Em gái nhỏ, tôi đâu có đồng ý với cô là đưa cô qua đó."
Tên mập không nhịn nổi, ôm chặt lấy Lê Nhã Trí, bàn tay đầy thịt sờ soạng trên cơ thể cô ta, thò tay vào ngực cô ta, sau đó chửi thề: "Quả nhiên là một con đĩ, cô ta không mặc áo lót." Hắn ta cảm nhận được cảm giác mềm mại, xoa nắn mạnh hơn.
Chủ xe cười dâm tà: "Thoải mái không?"
"Thoải mái, đợi chút nữa mày thử đi rồi biết cảm giác thế nào."
"Dừng xe! Tôi muốn xuống xe! Để tôi xuống xe!" Bây giờ Lê Nhã Trí mới biết sợ, nhưng đã muộn.
Người đàn ông phía sau đẩy cô ta ngã xuống xe, ngồi lên người cô ta, xé rách áo ngủ tơ lụa.
"Thả tôi ra! Loại rác rưởi như các người thì có tư cách gì mà động vào tôi? Các người có biết tôi là ai không? Lăng Ý là anh rể của tôi. Tôi là nhị tiểu thư của nhà họ Lê, các người mà động vào tôi, tôi sẽ khiến các người chết không có chỗ chôn."
"Cô coi bọn tôi là đứa trẻ ba tuổi à? Nếu cô thực sự có bản lĩnh như vậy, tại sao lại bị ném như rác rưởi ở ngoài cổng, còn chạy ra cản xe chúng tôi?" Tên mập không tin, hắn ta cởi quần.
"Dừng xe! Xuống xe! Tôi muốn xuống xe!"
Chủ xe hỏi một câu: "Cô thực sự muốn xuống xe?"
Nước mắt Lê Nhã Trí rơi như mưa: "Tôi muốn xuống xe."
"Được, để cô ta xuống." Chủ xe dừng xe lại, đỗ bên vệ đường: "Mập, lôi cô ta ra ngoài."
Tên mập mặc quần lên, vẻ mặt không hiểu: "Hả? Mày muốn tha cho con đĩ này à?"
"Nhìn tao giống người lương thiện không?"
"Vậy mày để nó xuống xe làm gì?"
"Xung quanh không có ai, xuống xe không gian dã chiến lớn hơn nhiều."
Tên mập giơ ngón tay cái: "Vẫn là mày có mắt nhìn."
Váy ngủ bị xé rách, Lê Nhã Trí chật vật che ngực, vừa chạy vừa hô: "Cứu tôi với."
Chủ xe bịt miệng cô ta, kéo chỗ vải còn xót lại xuống, nhét vào miệng, chặn âm thanh.
"Kéo vào bụi cây kia đi, nếu có người đến, mày đứng lên nói đang đi vệ sinh."
"Được!"
Hai người lôi Lê Nhã Trí vào sâu trong bụi cây ven đường, cho dù có người đi qua, cũng không nhìn ra được bên trong có người đang làm chuyện không thể lộ ra ngoài.
Một trận ác chiến, người phụ nữ chỉ có thể hừ hừ.
Tên mập dâm đãng cảm thán: "Không ngờ vẫn còn rất non."
"Cậu xong rồi, tới lượt tôi."
"Được thôi, vậy tôi chơi ở trên. Nhìn tuổi con nhóc này không lớn mà ngực to thật."
"Chẳng phải cô ta muốn câu nhà giàu sao? Để hai chúng ta dạy cho cô ta một bài học." Tên mập hung dữ nói.
Lê Nhã Trí không phản kháng được, cơ thể bị hai người đàn ông một béo một gầy chiếm hữu, mọi chuyện đã không thể thay đổi nữa.
Mặt mày cô ta u ám nhìn lên bầu trời, chờ mong sự nhục nhã này nhanh chóng qua đi.
Không biết bao lâu sau, hai người đó mới rời khỏi cơ thể cô ta.