"Vậy anh chờ tôi, tôi sẽ về nhà nhanh thôi." Trái tim Lê Cảnh Trí cảm thấy ngọt ngào, đây chính là "một ngày không thấy tựa ba thu" sao? Cho dù chỉ không gặp nhau có mấy giờ cũng thấy nhớ.
"Nhưng tôi vẫn chưa ăn tối."
"Anh xem trong tủ lạnh còn gì ăn không, tôi trở về làm cho anh. Nếu không thích thì tôi đi mua một chút."
"Được rồi, em về sớm đi, em làm gì tôi cũng thích."
"Ừ, tôi đang chờ xe."
Lăng Ý buồn bực: "Mua lấy một chiếc, đâu phải tôi không trả nổi số tiền đó."
Cô cười: "Nhưng tôi không dám đi, sát thủ đường phố là mối nguy hại của thế giới. Đi taxi cũng không phiền phức, không sao."
"Tôi dạy em." Hắn nói.
"Được, anh dạy tôi." Trong lòng Lê Cảnh Trí ấm áp: "Vậy tôi cúp trước, trở về lại nói."
"Chờ em, love you." Âm thanh của hắn xuyên qua ông nghe, truyền đến tai Lê Cảnh Trí, khiến cô tê dại.
Cô cười mỉm, chậm rãi nói ra: "Me too."
Cúp điện thoại, tâm trạng nát bét của Lăng Ý cuối cùng cũng được làm dịu.
Không phải tất cả phụ nữ đều ghê tởm như vậy, ít nhất vẫn còn Lê Cảnh Trí.
Nói đến vẫn phải cảm ơn Giang Tây Long, nếu không nhờ anh ta, hắn cũng không sớm nhận ra cô tốt như thế.
Lần trước anh ta giúp hắn chống đỡ chuyện video, lần này nhà họ Giang đính hôn, hắn cũng nên cho chút thể diện, gửi một phần lễ lớn qua.
Lăng Ý nhìn tài liệu trên giường, nở nụ cười.
Đây là ngạc nhiên hắn chuẩn bị cho Lê Cảnh Trí, hắn biết trước đó cô bận cái gì, hắn muốn giúp cô một tay.
Hắn cởi cà vạt ra, mở thêm hai cúc áo phía trên hở một mảng ngực lớn, tựa vào đầu giường chợp mắt.
Hai mươi phút sau, tiếng mở cửa phòng khiến hắn tỉnh lại, người kia rón rén lại gần.
Lăng Ý không mở mắt, chờ xem Lê Cảnh Trí dùng cách gì đánh thức hắn.
Mùi thơm quen thuộc truyền đến chóp mũi, càng ngày càng đậm, càng ngày càng gần,...
Lăng Ý đột nhiên mở mắt, dùng sức đẩy người kia ra. Lê Nhã Trí xấu hổ, quần áo căn bản không thể che cái gì.
Lê Nhã Trí không kịp đề phòng ngã trên đất, đầu gối đập mạnh, sưng đỏ.
"Ai cho cô vào đây?"
"Không phải anh bảo em cởi quần áo ra sao?" Lê Nhã Trí xoa đầu gối, chỉ chỉ quần áo bên cạnh: "Em cởi ra rồi đem trả quần áo cho anh."
"Không chỉ quần áo, cả sữa tắm và nước hoa của cô ấy cô cũng không được phép dùng." Trán Lăng Ý giật giật, hắn chưa từng gặp qua loại phụ nữ vô liêm sỉ, không biết xấu hổ như thế này.
"Không dùng, không dùng."
"Cút."
"Anh rể luôn muốn để em lăn*, nhưng em mặc váy thì sao mà lăn được?" Lê Nhã Trí nũng nịu.
*: Cút và lăn đều là “滚”
Không mang áo ngủ chỉ là cái cớ, thực ra cô ta mang rất nhiều áo ngủ hở hang. Chiếc váy bằng tơ tằm, có thể loáng thoáng nhìn thấy bộ ngực nhấp nhô.
Cô ta ngồi trên đất, bày ra tư thế khiêu gợi, vén váy ngủ lên, đưa bàn tay vào, móc trong quần lót ra một hộp bao cao su: "Hôm qua anh rể mua bao cao su quên cầm về, em cố tình sang để đưa cho anh."
Lửa giận trong lòng Lăng Ý không thể áp chế nổi nữa.
Không cần đến thông minh, chỉ cần là phụ nữ có đầu óc thì đều không dám chơi loại thủ đoạn cấp thấp này với hắn.
Lê Nhã Trí là một ngoại lệ, vừa ngu ngốc vừa rẻ mạt, còn dám ỷ vào quan hệ với Lê Cảnh Trí mà làm mưa làm gió.
"Cút."
"Anh rể." Cô ta nhỏ giọng gọi hắn.
Chạm vào thì sợ bẩn, nhìn thì ngứa mắt, Lăng Ý không nhịn nổi nữa, nắm đèn ngủ, dùng sức, ném bên cạnh cô ta: "Tôi chỉ nói một lần cuối, cút khỏi đây."
Có vài mảnh vỡ của bóng đèn bắn lên cánh tay của Lê Nhã Trí.