Lê Nhã Trí nhìn thấy cô cúp điện thoại, kéo tay cô, liên tục đặt câu hỏi: "Ai gọi điện thế? Là anh rể sao? Có phải anh ấy muốn dẫn chúng ta đi ăn trưa không?"
Cô giơ điện thoại lắc qua lắc lại trước mặt Lê Nhã Trí.
Lê Nhã Trí trông thấy tên người gọi, thất vọng thở dài: "Bình thường anh rể không quan tâm chị ăn gì à?"
"Anh ấy có việc của anh ấy, không phải là bảo mẫu của chị."
Cô xắn tay áo đi tới phòng bếp, nhìn xem còn gì ăn được không.
Lê Nhã Trí cảm thấy rùng người, vất vả lắm mới đến được đây lại đi ăn mấy thứ này: "Chúng ta ăn ở nhà sao?"
"Em muốn ăn cái gì? Chị ra ngoài ăn với em cũng được." Lê Cảnh Trí đóng cửa tủ lạnh, rất thoải mái.
Trong phút chốc Lê Nhã Trí cũng không nghĩ ra nên ăn gì, chẳng qua: "Chúng ta ăn ở nhà cũng được, nấu xong mang cho anh rể một phần."
Vừa khéo cô ta còn chưa được vào Lăng thị lần nào.
Nếu có thể tham quan phòng của Tổng giám đốc thì càng tốt.
Lê Cảnh Trí dừng lại, xoay người nhìn em gái: "Lê Nhã Trí, em có thấy tần suất hôm nay em nhắc đến anh rể quá cao không?"
Em gái đang ở trong độ tuổi tươi đẹp nhất, yêu đương cũng là chuyện bình thường, nhưng Lăng Ý là chồng của cô.
Tuyệt đối không được để em gái có những suy nghĩ không đúng.
"Em chỉ thuận miệng hỏi thôi, chúng ta ăn ở nhà là được." Lê Nhã Trí đảo mắt, mở tủ lạnh, lấy khoai tây và thịt gà: "Hai người ăn không cần quá phiền phức, chị làm cơm cà ri cho em ăn đi."
Rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái mới lớn, suy nghĩ tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Cô cười, nói được.
Ăn xong bữa trưa, Lê Nhã Trí đi loanh quanh trong nhà, lên tầng ba xem phòng thể dục, chụp vài bức ảnh rồi lại vào phòng chứa đồ, tự mình tận hưởng.
...
Chiều tối, Lê Cảnh Trí ra khỏi nhà, đến cửa hàng đồ ngọt, Giang Noãn đã đến.
Hơn một tháng không thấy Giang Noãn thay đổi rất nhiều.
Không phải vẻ bề ngoài mà là khí chất bên trong.
Giang Noãn không giống cô gái năng nổ như trước kia mà trở nên điềm đạm hơn nhiều.
Có lẽ chuyện xảy ra ở quán bar hôm đó đã dọa cô ấy?
Giang Noãn gọi đồ uống mà Lê Cảnh Trí thích nhất, nhìn thấy cô đi đến, mỉm cười, vẫy tay với cô.
Lê Cảnh Trí vừa ngồi xuống đã nghe thấy Giang Noãn nói: "Cảnh Trí, mình sắp đính hôn rồi."
Cô ngây người: "Sao lại nhanh thế?"
Giang Noãn nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm: "Đúng vậy, cuộc đời thật kì lạ, bạn không thể biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì."
Lê Cảnh Trí nghĩ đến chuyện lần trước Giang Noãn uống rượu là vì người đàn ông kia: "Là người cậu thích à? Hiện giờ người đó cũng thích cậu rồi hả?"
Cô cảm động, cũng hơi lo lắng.
Có lẽ người đàn ông đó bị cảm động trước nỗ lực của Giang Noãn, nhưng cô lo lắng người đó không yêu Giang Noãn, không thể mang lại cho cô ấy hạnh phúc.
Giang Noãn không trả lời vấn đề của cô, chỉ nói: "Đính hôn cùng anh tớ."
Lê Cảnh Trí sững người: "Cái gì?"
"Chỉ có cậu không nhận ra, thật ra anh tớ không phải là con ruột, mà là nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi. Khi còn nhỏ không phải cậu hay đến trại trẻ mồ côi với dì Viên à? Anh tớ cũng được nhận nuôi ở đó, bởi vì anh ấy cũng họ Giang, tên dễ nghe, nên cha mẹ tớ chọn ấy ấy."