"Em mượn chị bộ quần áo, nói chuyện với chị, còn ..."
Lời con chưa dứt đã bị Lăng Ý lạnh lùng đánh gãy: "Ra ngoài."
Lê Nhã Trí còn định nói thêm nhưng thấy vẻ mặt của hắn, ngoan ngoãn dời đi.
"Anh rể ngủ ngon."
"Chị ngủ ngon."
Ra khỏi phòng, cô ta sờ túi áo, dù sao việc cần làm cũng làm được rồi.
Lần này cô ta sẽ khiến con nhỏ Diêu Thanh Mạn kia tức chết.
Lê Nhã Trí vừa đi, Lăng Ý đã khóa trái cửa, dùng một tay ôm Lê Cảnh Trí vào ngực.
Hắn vừa tắm xong, trên người vẫn còn hơi ấm, nước cũng chưa khô hẳn, giống như một chất keo dính, dính cơ thể hai người lại một chỗ.
Hắn dán lại gần tai cô, mặc dù giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng cô biết hắn đang không vui.
"Đã trễ thế này rồi sao còn cho cô ta vào phòng? Hả? Em không sợ cô ta mưu đồ bất chính à?"
"Nhưng con bé là em gái của tôi, tôi cũng không còn cách nào khác."
Lăng Ý biết tính cách của cô, rất quan tâm đến đám người nhà mặt người dạ thú, hắn suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Nếu cô ta không muốn ở nhà họ Lê, tôi có thể đưa cho cô ta một căn nhà khác nhưng tuyệt đối không được ở chỗ này." Nơi này là căn nhà hắn cố ý thiết kế dành riêng cho cô, là tổ ấm tình yêu thuộc về riêng hai người họ.
"Hai ngày nữa tôi sẽ cho con bé trở về."
"Ba ngày." Hắn duỗi ba ngón tay, vuốt ve thịt mềm bên eo cô: "Nhiều nhất là ba ngày sau cô ta phải rời đi."
Lê Nhã Trí và cha cô ta đều tham lam, bất chính như nhau, giữ lại lâu chắc chắn là tai họa.
"Tôi sẽ cố gắng."
"Không phải cố gắng mà chắc chắn phải vậy." Nói xong, hắn đưa tay ôm ngang, ném cô lên giường, xán người tới, đặt cô dưới thân: "Lái xe cho em một ngày, tôi cũng nên lấy thù lao thôi."
Khăn tắm rất tiện lợi, hắn kéo một cái đã trần trụi trước mắt cô.
"Lưu manh."
"Đúng, tôi rất thích giở trò lưu manh với em ." Hắn nắm lấy tay cô, đặt lên nơi nóng bỏng, ngón tay của cô hơi lạnh, kích thích "tiểu Lăng Ý" nhanh chóng lớn lên.
Hắn cởi quần áo của cô, nằm phía trên, tùy ý trêu đùa.
Cô cố gắng duy trì tỉnh táo: "Không được, mang bao vào, hôm nay anh vừa mua rồi."
Hắn hôn lên cơ thể cô, nói qua loa: "Để trên xe, không cầm vào."
Lê Cảnh Trí giật mình, ngồi dậy: "Hỏng rồi, bao cao su đặt chung với chỗ đồ Nhã Trí mua."
"Quản lắm thế làm gì, cùng lắm thì không cần, lần sau chúng ta lại mua."
"Anh chỉ biết mua, mà không chịu dùng."
"Bởi vì tôi muốn có một đứa con." Hắn liếm đôi môi hồng của cô: "Con của chúng ta."
Trái tim cô mềm nhũn, con ...
Thật ra cô cũng rất thích trẻ con.
Khi còn nhỏ, mẹ Viên Vũ hay đưa cô tới tặng đồ cho trại trẻ mồ côi, nói là tích đức. Sau này Lê thị ngày càng đi xuống, mẹ rất ít khi dẫn cô đi theo, nhưng thỉnh thoảng cô cũng sẽ đi qua nhìn một chút, những khuôn mặt như thiên sứ, luôn khiến cô cảm thấy có gì đó khác lạ.
Thấy cô dao động, hắn đâm vào: "Cảnh Trí, nếu có thì chúng ta sinh đứa bé đi."
"Ừm... Được ..."
Nếu có con cũng sẽ có niềm vui mới.
Lăng Ý lấy được sự đồng ý, càng dùng sức nhiều hơn.
Lê Cảnh Trí bị giày vò cả một đêm, nằm trên giường, giữa trưa hôm sau mới dậy.
Còn Lăng Ý đã đến công ty từ sáng sớm, để lại mảnh giấy nhỏ trên đầu giường cho cô.