Cơ thể người đàn ông ấm áp, Lê Cảnh Trí nằm trên người hắn một lúc đã ngủ thiếp đi.
Đến lúc người giúp việc tới gọi hai người xuống ăn cơm, trông thấy Lê Cảnh Trí ngủ trên người Lăng Ý thì giật nảy mình.
Sửa soạn một chút, Lăng Ý và cô cùng đi xuống tầng.
Trên bàn đã đặt đầy đồ ăn, Lê Khải Thiên nhìn thấy Lăng Ý thì ngại ngùng.
Viên Vũ mở miệng kêu hai người ngồi xuống: "Đều là người một nhà, tới ăn cơm đi."
Lê Cảnh Trí nghỉ ngơi một lúc, tinh thần tốt hơn nhiều, Viên Vũ đã lâu mới nhìn thấy con gái lớn, thỉnh thoảng chủ động gắp thức ăn cho cô.
Lê Nhã Trí im lặng ăn cơm, không lên tiếng, để ý động tĩnh trên bàn.
Lê Khải Thiên không ngờ Lăng Ý sẽ đến cùng Lê Cảnh Trí, nghĩ đến cuộc đối thoại của hai người ở bệnh viện lần trước, ông ta đứng ngồi không yên.
Bởi vì ông ta nghĩ mãi mà không hiểu thái độ của Lăng Ý với Lê Cảnh Trí là như thế nào.
Nếu nói là thích, hắn sẽ không vô tình với Lê thị như vậy, còn dây dưa với những người phụ nữ khác.
Nếu nói không thích, vậy vì sao sau chuyện video kia, hắn vẫn bảo vệ Lê Cảnh Trí như vậy.
Lê Khải Thiên nghĩ nát óc cũng không hiểu.
Cho nên ông ta càng muốn biết sự thật hơn, gọi Lê Cảnh Trí về, hỏi xem, rốt cuộc là có chuyện gì.
Nếu như tình huống không tốt, ông ta sẽ công khai thân phận của Lê Cảnh Trí sớm hơn một chút, tránh ảnh hưởng đến nhà họ Lê.
Nếu tình huống tốt, sẽ tiếp tục giấu diếm.
Lê Khải Thiên nghe những lời Lăng Ý nói, cũng ghi lòng tạc dạ, cho nên mới để Lê Nhã Trí gọi điện thoại.
Qua tay của Lê Nhã Trí thì nói gì cũng được, có rất nhiều lí do, có thể nói là Lê Nhã Trí nhớ chị gái nên mới gọi điện thoại.
Không liên quan đến ông ta.
Nhưng mà Lăng Ý cũng đi theo thì sao ông ta có thể nói chuyện riêng với Lê Cảnh Trí được?
Bầu không khí trên bàn ăn rất ngột ngạt, ngoại trừ Viên Vũ thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Lê Cảnh Trí nói một hai câu, thì không còn âm thanh nào khác.
Viên Vũ thương con gái, nghĩ đến lời chồng vừa nói, chảy nước mắt.
Nhưng không thể khóc trên bàn ăn, sẽ bị Lăng Ý nhìn thấy, đành tìm một lí do nói trong người không khỏe về phòng trước.
Lê Cảnh Trí thấy tâm trạng của mẹ không được tốt, đứng lên.
"Con cũng ăn no rồi, để con đỡ mẹ đi nghỉ."
"Không cần, không cần." Viên Vũ lau mắt.
"Mẹ, con là con gái mẹ, mẹ khách khí với con làm gì."
Lê Cảnh Trí muốn đi theo, lại bị Lăng Ý nắm lấy cổ tay: "Chờ chút."
Cô không để ý, cánh tay va chạm làm rơi đũa của hắn.
"Sao thế?"
"Váy bị gấp." Nói xong hắn đưa tay chỉnh váy cho cô rồi mới buông tay.
Trong lòng Lê Cảnh Trí khẽ nảy lên, cảm giác ấm áp tê dại.
"Được rồi, đi đã."
Cô nhìn hắn một cái, quay người rời đi.
Động tác nhỏ của hai người khiến Lê Khải Thiên và Lê Nhã Trí đều ngây ngốc.
Nửa ngày sau, Lê Khải Thiên mới gọi người, căn dặn: "Cầm một đôi đũa mới lại đây."
"Vâng."
"Không cần." Lăng Ý từ chối, vẻ mặt vẫn như bình thường cầm lấy đôi đũa của Lê Cảnh Trí từng dùng: "Dù sao cô ấy cũng không ăn nữa, tôi dùng của cô ấy là được."
Lê Khải Thiên đứng hình, may mà không nói ra thân phận của Lê Cảnh Trí.
Xem ra Lăng Ý vẫn rất thích Lê Cảnh Trí.
Trong mắt Lê Nhã Trí đầy hâm mộ, nếu như anh rể không phải là anh rể mà là chồng của cô nhóc, thì tốt biết mấy.
Lúc nãy cô nhóc còn không muốn nói chuyện, giờ Lê Cảnh Trí đi rồi, cô nhóc nghĩ nghĩ rồi gắp một món ăn, lại gần Lăng Ý, bỏ vào trong bát của hắn.
-----------------------------------
Chuẩn bị đổi cách gọi Lê Nhã Trí nhé