Tình Yêu Và Hôn Nhân: Cô Vợ Nhỏ Của Lăng Thiếu

Chương 152: Tôi Đo Trộm



Hắn nhìn thấy ánh mắt Lê Cảnh Trí, một suy nghĩ nổi lên, rất lâu cũng không chìm xuống.

Cô không tin, không tin hắn bởi vì yêu cô mà làm ra những chuyện này.

"Lăng Ý, anh không cần tính kế vòng vo với tôi như vậy, dù cho anh muốn tôi chết, tôi cũng sẽ phối hợp với anh."

Lăng Ý bị lời nói của cô đâm từng nhát, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, che miệng cô: "Loại lời này không cho phép nói bậy."

"Lăng Ý, rốt cuộc anh muốn làm cái quái gì thế?" Cô bực bội, ra sức hất bàn tay hắn ra, lại bị hắn cầm ngược lại.

"Tôi muốn đeo nhẫn cho em." Hắn dừng một chút, nói tiếp: "Thử kích thước một chút."

Hắn cầm tay cô, đeo chiếc nhẫn được thiết kế độc đáo, lóa mắt vào ngón áp úp của cô.

Nhưng cô cong tay lại, ngăn cản động tác của hắn: "Tiếp đó thì sao? Anh muốn nói, chiếc nhẫn này là cho tôi sao? Sau khi anh nghi ngờ tôi và Giang Tây Long có quan hệ sao?"

"Chuyện của em và Giang Tây Long là do tôi hiểu nhầm, tôi xin lỗi."

"Một câu xin lỗi thì có thể xóa bỏ tất cả quá khứ sao? Vậy thì cần gì đến cảnh sát." Trên người Lê Cảnh Trí hiện lên một tia kiên định, dứt khoát: "Lăng Ý, anh không cần làm như vậy, tôi cũng không cần anh làm như vậy."

Lăng Ý là người kiêu ngạo, nhưng hết lần này đến lần khác lại cúi đầu trước Lê Cảnh Trí, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều không dám tưởng tượng.



Cho dù hắn tự nói với bản thân vô số lần, hắn làm tất cả mọi chuyện chỉ để bù đắp cho cô.

Thế nhưng khi Lê Cảnh Trí lạnh lùng từ chối tấm lòng của hắn, hắn cũng sẽ đau lòng.

Hắn bá đạo đem ngón áp út kéo thẳng ra, đẩy chiếc nhẫn vào trong.

Lê Cảnh Trí nhìn bàn tay hai người và chiếc nhẫn chói mắt, trong lòng cuộn trào.

Quản lí thức thời lên tiếng giảng hòa, cười: "Kích thước mà Lăng tiên sinh báo trước rất phù hợp, hiện giờ có rất ít ông chồng hiểu rõ vợ mình như vậy."

Lúc này cô mới nhìn hắn, sao Lăng Ý lại biết chính xác kích thước ngón tay của cô?

Đầu ngón tay hắn vuốt lên tay cô, đan mười ngón tay vào nhau: "Sau khi em ngủ, tôi đo trộm." Trong lời nói còn có một chút tính trẻ con, giống như sợ cô tức giận, lại muốn cô khen hắn thông minh.

Khối băng trong lòng Lê Cảnh Trí bị hắn làm xao động, trái tim cũng nhẹ đi.

Cô nhỏ giọng, lúng túng: "Lăng Ý, anh làm như vậy, tôi không thể tin được anh."

Hắn không nghe rõ, lại gần mặt cô: "Em nói cái gì?"

Lê Cảnh Trí thu tay lại: "Không có gì, tôi nói chiếc nhẫn rất đẹp."



Hắn nở nụ cười: "Vậy thì đeo đi, không được lấy xuống."

"Tôi sợ trên đường bị người khác cướp mất." Cô thuận miệng đối phó, muốn tháo chiếc nhẫn xuống, lại phát hiện đeo vào thì dễ, cởi ra thì không dễ như thế nữa.

Quản lí kêu lên một tiếng, cảm thán: "Lăng phu nhân và tiên sinh đúng là trời sinh một cặp, chỉ có tình yêu chân chính trong kiếp này mới có thể thuận lợi đeo vào nhưng không thể tháo ra. Bởi vì chiếc nhẫn này cũng không muốn để hai người tách rời."

Lăng Ý nhíu mày, vẻ mặt dịu dàng hơn nhiều: "Thật sao?"

"Đương nhiên, người đầu tiên không thể cởi chiếc nhẫn chính là bà chủ của Devotion chúng tôi."

Lê Cảnh Trí không muốn nghe tiếp, càng nghe nhiều những lời ngọt ngào này sẽ chỉ càng khiến lòng cô thêm rối loạn.

Từ lúc đi ra khỏi Devotion, Lăng Ý không tiếp tục kéo cô vào các cửa hàng trang sức nữa, cô biết, Lăng Ý cố ý sắp đặt chuyến đi đến nước Pháp là để đeo cho cô chiếc nhẫn này.

Thế nhưng vì sao?

Hắn thực sự rung động với cô sao?

Lê Cảnh Trí cắn môi, cô không tin, cũng không dám tin.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv