"Không phải anh là bạn của Cảnh Trí sao? Vừa khéo, tôi cũng vậy. Nếu lần này anh dám bỏ đá xuống giếng, tôi chắc chắn sẽ khóc lóc kể lể với Cảnh Trí, nói anh xấu xa thế nào." Cô ấy nhìn ra được, tên lưu manh này rất thích Cảnh Trí.
Nghĩ đến đây, cô càng không thấy xấu hổ khi đòi tiền người này.
Cảnh Trí đã kết hôn rồi mà anh ta còn lợi dụng chiếm tiện nghi, phi, quá mất mặt.
Sao cô có thể đi xin hạng người này được? Cô vẫn nên đi ngồi đồn cảnh sát mấy ngày đi thôi.
Lê Nguyệt nghĩ thông suốt, không ôm Hướng Diệc Nhiên nữa, trơ mắt nhìn nhân viên phục vụ, nói: "Được rồi, cô báo cảnh sát đi."
Hướng Diệc Nhiên: "..."
Nhân viên phục vụ: "..."
........
Lê Cảnh Trí lên xe mới phát hiện, cô cứ vậy mà chạy đi, ném Lê Nguyệt lại chỗ đó, quan trọng nhất là, cô chưa thanh toán.
Lập tức cầm điện thoại gọi về số cũ: "Xin lỗi, Tiểu Nguyệt, tôi quên mất cô ở đó."
Lê Nguyệt khóc không ra nước mắt: "Không chỉ có tôi, đến cả túi xách của cô, cô cũng quên."
"Trong túi của tôi có thẻ, không có mật mã, cô dùng nó thanh toán là được."
"Nhưng mà tôi đã ..."
Hướng Diệc Nhiên ỷ vào chiều cao cướp lấy điện thoại của Lê Nguyệt: "Cảnh Trí, cô yên tâm, tôi đã thanh toán rồi."
Cô ngây người: "Vậy thì cảm ơn anh."
Hướng Diệc Nhiên hớn hở: "Không cần khách khí, chẳng qua cô phải nhớ lần sau mời tôi ăn cơm là được."
Lê Cảnh Trí cúp điện thoại, cũng không suy nghĩ nhiều.
Lê Nguyệt tức muốn nổ phổi, chưa từng thấy loại người không biết xẩu hổ như vậy.
Cô ấy để ba lô trên lưng xuống, ngồi lại vào bàn.
Hướng Diệc Nhiên cười như không cười, nhìn cô gái chằm chằm.
Lê Nguyệt cắn răng: "Tiền đã thanh toán rồi, vậy tôi ăn nốt được chưa?" Cô cầm lấy một miếng xương lớn, coi miếng xương như đầu của Hướng Diệc Nhiên.
Nhà tư bản hút máu! Có nhiều tiền thế còn đi bẫy cô.
Trước khi ăn cơm là không có tiền để thanh toán, nhưng cuối cùng tiền vẫn phải trả còn thêm cả lãi.
Lê Nguyệt lau nước mắt, nếu Cảnh Trí gọi điện sớm hơn một phút thì tốt, trong lòng cô ấy cảm thất thật đau khổ.
Lê Cảnh Trí trực tiếp đi đến tòa nhà Tập đoàn quốc tế Lăng Thị.
Lăng Ý là người rất quan tâm đến công việc, vào giờ này, chắc hắn đang ở trong công ty.
Dưới con mắt của mọi người, cô đi vào thang máy cho nhân viên lên tầng.
Mọi người trong thang máy nhao nhao liếc mắt nhìn chằm chằm vào Lê Cảnh Trí, im miệng, cho đến khi Lê Cảnh Trí đi ra khỏi thang máy mới xì xào bàn tán.
Dù sao tin tức về vị Lăng thiếu phu nhân này không thiếu, hết tin này đến tin khác.
Nửa năm trước đã nghe nói có một "chân" với Giang thiếu gia, thậm chí một tháng trước còn lộ video tình ái. Tất cả mọi người đều cho rằng vị trí Lăng thiếu phu nhân này không giữ nổi, không ngờ, tình thế xoay chuyển, từng tin đều được hóa giải.
May mắn thật, chỉ có Giang thiếu gia là đáng thương, không biết chịu bao nhiêu nước bọt của mọi người.
Lê Cảnh Trí đi thẳng đến phòng Tổng giám đốc, trợ lí Nam thấy cô đến, vội vàng ra chào hỏi: "Thiếu phu nhân tới công ty có chuyện gì không?"
Cô nhíu mày: "Lăng Ý đâu?"
Từ trước đến nay chưa có ai dám gọi thẳng tên của Tổng giám đốc ở công ty, trợ lí Nam Phong ngây người một giây, mới phản ứng lại được: "Thiếu phu nhân, hôm nay tổng giám đốc không đến công ty."
"Không đến?"
"Đúng vậy, toàn bộ công việc sáng nay đều hoãn lại."
"Vậy anh có biết anh ta đang ở đâu không?"
"Chắc là ở nhà?" Trợ lí Nam đưa ra câu trả lời có cũng như không.
Trợ lí Nam là người duy nhất biết được từ đầu đến cuối chuyện xảy ra giữa Lăng Ý và Lê Cảnh Trí. Ở giữa có rất nhiều chuyện đều phải qua tay của anh ta.
Những người khác không biết, nhìn tin tức rồi suy đoán một số chuyện, chỉ có trợ lí Nam biết trong nửa năm qua, tình cảm của tổng giám đốc đối với thiếu phu nhân khắc sâu đến cỡ nào.