Cô xoay mặt đi, nụ hôn rơi vào bên tai: "Tôi không muốn làm, tôi vẫn còn đang trong giai đoạn hồi phục, tôi không muốn lại đến bệnh viện lần nữa."
Lạnh lùng giội thẳng một chậu nước lạnh xuống, Lăng Ý đứng trước mặt, ôm chặt lấy cô: "Xin lỗi, buổi tối hôm ấy là tôi không tốt."
"Ừ, tôi biết rồi." Nhưng không có nghĩa là tha thứ.
Cho dù Lăng Ý có kiên nhẫn đến đâu thì cũng sẽ bị mài mòn, chứ đừng nói hắn vốn không có tính kiên nhẫn. Lời nói vô tình đâm vào trong lòng khiến hắn vô cùng khó chịu, hắn thừa nhận bản thân có lỗi, luyến tiếc cô thì sao chứ? Nhìn Lê Cảnh Trí từ chối lại gần, hắn im lặng, đi ra phòng khách, cả đêm không vào. Lê Cảnh Trí cũng không thèm quan tâm đến hắn, hắn đành nhẫn nhịn ngủ ngoài phòng khách một đêm.
Qua một đêm, tâm trạng cũng được thả lỏng hơn, hắn chuẩn bị tiếp tục nhận lỗi với cô, không ngờ trời vừa sáng đã không thấy bóng dáng cô đâu nữa. Trong ngực như muốn bốc lửa, nhưng lại không thể phát tiết lên cô. Dù sao cũng là đáng đời hắn.
...
"Hướng Diệc Nhiên có ở đây không?"
"Thật xin lỗi, Hướng tổng không tiếp khách, không hẹn trước không thể vào." Lê Cảnh Trí dừng lại: "Vậy tôi có thể chờ anh ta ở đâu?"
"Cái này cô cần hẹn trước, chúng tôi mới có thể xác nhận địa điểm." Nhân viên tiếp tân trên mặt bình tĩnh, thể hiện thái độ đúng mực.
"Ý của tôi là nếu anh ta đi ra, thì sẽ đi đường nào? Tôi có thể đợi được."
"Thực xin lỗi chuyện của ông chủ, tôi cũng không rõ." Lê Cảnh Trí hít một hơi sâu, nhân viên ở đây còn khó đối phó hơn cả ở Lăng thị, cô cầm điện thoại thử gọi lại lần nữa, vẫn tắt máy. Mới buổi sáng đã bắt đầu tắt máy, chắc không phải Hướng Diệc Nhiên cho cô vào danh sách đen đâu nhỉ? Hay là đang có việc bận? Cho dù có cho vào trong danh sách đen cũng phải chờ anh ta trả lại sợi dây chuyền cho cô đã, đó là thứ ấm áp duy nhất của cô. Mỗi ngày ở bệnh viện chỉ ăn với ngủ, cô cũng muốn đi lấy lại, hôm đó rửa tay, cô có cởi xuống một lần, chắc là để bên cạnh quên không mang đi.
Lê Cảnh Trí không hỏi được gì từ nhân viên lễ tân, hết cách, chỉ có thể đi về trước. Kết quả vừa quay đầu bất ngờ lại nhìn thấy Lê Nguyệt. Ấn tượng của cô với cô gái này rất tốt, một cô gái thoải mái, dễ thương lại rất tốt bụng. Chỉ là Lê Nguyệt không nhìn thấy cô, trên tay cô ấy cầm một tập hồ sơ, nhìn kĩ chắc là CV, trên mặt buồn bã. Nhìn dáng vẻ giống như là đến phỏng vấn, chắc là thất bại rồi.
Nhân viên tiếp tân cười ra tiếng, chuyện phỏng vấn thất bại như vậy, cô ta thấy nhiều rồi, Hướng thị là một công ty rất tốt, mỗi một nhân viên đều là trăm người chọn lấy một người, có thể tới nơi này phỏng vấn đã là rất vinh dự rồi, lần đầu tiên thấy có người mang bộ mặt đưa đám như vậy từ nơi này đi ra ngoài. Nhân viên tiếp tân gọi bảo vệ tới để mau chóng mang cô ấy ra ngoài, tránh ảnh hưởng đến hình tượng của công ty.
Lê Nguyệt còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị bảo vệ xô xô đẩy đẩy muốn đuổi ra ngoài.
"Dừng tay!" Lê Cảnh Trí nhíu mày, ngăn cản mấy người bảo vệ: "Buông cô ấy ra!"
"Cô ta ảnh hưởng đến hình tượng của công ty, chúng tôi muốn đuổi cô ta ra ngoài."
"Một người đến phỏng vấn chính thức lại bị đuổi ra ngoài, rốt cuộc là ai đang ảnh hưởng đến hình tượng của công ty?" Lê Cảnh Trí nói chuyện rất có khí phách: "Buông tay, chúng tôi tự đi ra ngoài."
Bảo vệ bị nói đến đỏ mặt tía tai, thả Lê Nguyệt. Lê Cảnh Trí kéo tay cô ấy, ngẩng đầu, thẳng lưng bước ra ngoài. Lê Nguyệt khịt khịt mũi, kìm nén oan ức, trên mặt đều là vui vẻ: "Lăng thiếu phu nhân! Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi!" Cô ấy rất thích Lê Cảnh Trí, luôn cảm thấy sao lại có người dịu dàng như thế chứ?
"Gọi tôi là Cảnh Trí được rồi." Lê Cảnh Trí cười cười: "Đúng là rất khéo, cứ xem như là duyên phận đi. Cô xem, chúng ta đều họ Lê, nói không chừng, mấy trăm năm trước chúng ta còn là người một nhà, vận mệnh chỉ dẫn cho chúng ta gặp nhau tại đây."