Lăng Ý chật vật đi ra ngoài. Mấy ngày sau, hắn cũng không thấy đến bệnh viện nữa. Lê Cảnh Trí mừng rỡ không thôi, chỉ cần hắn xuất hiện, trái tim cô sẽ dao động, cô ép buộc bản thân, phải quên người đàn ông đó đi. Cô biết thân thể mình đã không còn vấn đề gì nữa, nhưng Lăng Ý vẫn không chịu cho cô xuất viện, cô miễn cưỡng ở viện tròn một tháng. Có điều, cũng may, một tháng qua, tạm coi như yên ổn, ít nhất sẽ không phải đối mặt với những chuyện đau khổ kia.
Ngày xuất viện, Lăng Ý tự mình đến đón cô. Hắn lái một chiếc xe màu trắng. Cô cười, may mà hắn đổi xe, nếu như vẫn là chiếc xe buổi tối hôm đó, cô sợ bản thân thà chết cũng không lên xe mất. Lăng Ý đi tới trước mắt cô. Lê Cảnh Trí không để ý đến hắn, trực tiếp lên xe. Bởi vì cô biết, hiện giờ cô chỉ như một con rối không có nơi nào để trở về. Lăng Ý nặng nề nhìn cô, rồi lái xe đi.
Lê Cảnh Trí nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, một tháng trôi qua, trời chuyển từ thu sang đông. Ngoài cửa sổ còn có tuyết bay, sương mù cũng đọng lại trên cửa kính. Khí trời thay đổi, lòng người cũng thay đổi theo. Mới về nước có nửa năm, trái tim của cô cũng đã không còn giống như trước.
"Không đến nhà họ Lăng?"
Lăng Ý không ngờ cô sẽ chủ động nói chuyện với hắn, ngẩn người, một lát mới phản ứng lại: "Chúng ta về Ngự Thủy viên."
"Ồ." Cô gật đầu, dựa vào cửa sổ xe, không nói gì nữa. Lăng Ý có hơi mất mát, hắn còn tưởng cô sẽ tiếp tục hỏi thêm. Hỏi tại sao phải đến đó, như vậy, hắn có thể cho cô biết, mấy tháng trước, bọn họ mới mua đồ, nỗ lực tạo sức sống cho nơi đó. Sau đó, hắn đã phái người mua thêm một lần, hiện tại nó đã giống như một căn nhà, nhà thuộc về bọn họ. Nhưng cô vẫn không hỏi thêm gì.
Về đến Ngự Thủy viên, hai người đi lên, đứng trước cửa. Mật mã vẫn không thay đổi, là sinh nhật của hắn. Lăng Ý cố gắng đi chậm, cho Lê Cảnh Trí đi trước, hắn muốn cô mở cửa, muốn nhìn dáng vẻ cô bấm ngày sinh nhật hắn. Nhưng cô vẫn đúng đấy, im lặng nhìn hắn, không có ý định hành động. Lăng Ý cảm thấy thất bại, nhưng vẫn tiến lên, mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra, Lê Cảnh Trí ngẩn người. Trước đây trong phòng chỉ trang trí hai màu trắng và đen nay đã được dỡ xuống thay chủ đạo bằng màu lam nhạt, trên tủ giày còn trang trí một ít đồ chơi nhỏ, những thứ này đều là vật các cô gái yêu thích. Lăng Ý nhạy cảm phát hiện ra sự thay đổi cảm xúc trong cô: "Thích không? Là tôi cố ý yêu cầu nhà thiết kế dựa theo phòng của em gấp rút hoàn thành."
Hắn kéo tay cô đi đến phòng bếp, như giới thiệu đồ trân quý: "Em xem, lần trước chúng ta đi mua vẫn còn, những đồ cần thiết cũng được mua thêm rồi. Sau này chúng ta sẽ ở lại đây."
Cô nhìn qua nhà bếp một lượt, cầm lấy một túi gia vị ném vào thùng rác: "Mấy tháng, có những thứ không thể ăn nữa."
Thân thể hắn cứng đờ, rất nhanh lại khôi phục: "Không sao, tí nữa chúng ta lại đi siêu thị mua mới."
"Không cần ép buộc bản thân, để người giúp việc chuẩn bị là được." Cô giội thẳng cho hắn một gáo nước lạnh: "Còn nữa, phòng của tôi đều là những thứ được trang trí từ khi còn bé, ghét phiền phức nên không làm lại thôi. Không có nghĩa là tôi thích thiết kế như vậy."
Hắn bước tới chặn đường, ôm lấy cô, lồng ngực ấm áp dán lên tấm lưng gầy gò: "Lê Cảnh Trí, em có thể đối xử tốt với tôi như trước đây được không? Chỉ một chút thôi cũng được hay là chỉ cần cười với tôi một cái thôi có được không?"