Người phụ nữ cười khẩy: "Cô không biết thì làm sao tôi biết được? Cô và Lăng Ý là thanh mai trúc mã, tôi với hắn lại không thân quen, vấn đề này cô vẫn nên tự hỏi bản thân thì hơn."
Trong lòng Y Nghê vẫn không cam tâm: "Cô có biện pháp nào nữa không? Tôi không tin không thể chia rẽ bọn họ."
"Cái này tôi không giúp cô được, cô tự nghĩ đi." Người phụ nữ cười nhẹ, Lăng Ý và Lê Cảnh Trí thế nào cô ta không quan tâm, cũng không nằm trong phạm vi quan tâm của cô ta, mục đích quan trọng của cô ta đã đạt được, khiến người đàn ông kia chết tâm là được rồi.
"Cô có ý gì? Cô dám không quan tâm?" Y Nghê tức giận.
Người phụ nữ sau khi lợi dụng xong Y Nghê, cũng không cần nể mặt nữa, giả vờ: "Tôi đã nghĩ hết cách rồi, hiện tại không còn cách nào nữa."
"Vậy tôi tự nghĩ cách!"
"Chúc cô may mắn!"
Y Nghê hừ lạnh, đi vào xe, chuẩn bị rời đi. Bỗng nhiên cô ta nhớ ra gì đó, hạ cửa xe xuống: "Mặc dù tôi nghĩ biện pháp nhưng chúng ta là hội cùng thuyền, nếu tôi xảy ra chuyện, cô cũng không thoát được, tôi sẽ tự nghĩ cách, nhưng cô cũng phải nhớ, đừng hòng dứt khỏi tôi. Đến lúc tôi cần, cô vẫn phải giúp tôi."
"Đương nhiên." Người phụ nữ nở nụ cười nhưng trong lòng cũng bắt đầu nổi sóng. Vẫn cho rằng Y Nghê là một con ngốc có thể tùy tiện vứt đi, nhưng mà bây giờ, có lẽ không dễ dàng như vậy. Cô phải nghĩ cách đuổi cô ta đi mới được.
Có một số chuyện nếu đã có ý định che giấu, đừng nói chuyện của ba năm trước, cho dù là ba mươi năm trước muốn tìm hiểu cũng sẽ dễ dàng tra ra được.
Hoặc là không cần tra, chỉ cần lừa mấy người trong cuộc một cái, sẽ lập tức biết được kết quả.
Chuyện xảy ra ầm ĩ, chịu ảnh hưởng lớn nhất là hai nhà Lăng, Lê. Lăng Ý có thể chịu đựng được nhưng Lê Khải Thiên thì không, mỗi ngày trong lòng ông ta đều run sợ, chỉ lo Lăng Ý nổi điên đem Lê thị hóa thành tro.
Ông ta một bên lo lắng không ngừng, một bên chửi thầm Lê Cảnh Trí, cái con bé chết tiệt, đã gả cho Lăng Ý lại còn ra ngoài làm bậy. Ông ta đã thử tìm đến bệnh viện, nhưng lần nào cũng bị từ chối cho vào. Lăng Ý quản lí Lê Cảnh Trí rất chặt, không cho phép gặp ai.Trong lòng ông ta càng cảm thấy bất an, Lăng Ý giam giữ Lê Cảnh Trí chắc chắn không phải là chuyện gì tốt đẹp. Ông ta không yên tâm, hai ngày sau lại chạy đến bệnh viện, mua chuộc được bác sĩ nói muốn gặp con gái, không ngờ lại nhìn thấy Lăng Ý ở ngoài cửa phòng. Hắn không tiến vào trong, mà chỉ đứng bên ngoài thông qua cửa sổ nhìn vào trong phòng. Trong lòng Lê Khải Thiên hồi hộp, ông ta chạy đi.
"Đứng lại."
Lê Khải Thiên dừng bước. Mắt Lăng Ý vẫn nhìn vào phòng bệnh nhưng lại quay sang nói với ông ta: "Tôi có chuyện muốn nói với ông."
"À,.. Được." Rõ ràng Lê Khải Thiên lớn tuổi hơn hắn rất nhiều nhưng khí thế trên người thì lại không thể nào so được. Lăng Ý đi phía trước, ông ta đi phía sau, hai người đi xuống tầng.
Thời tiết chuyển lạnh, bông tuyết bay đầy trời, Lăng Ý đứng lại trên hành lang, nhìn tuyết rơi xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì? Trời lạnh thế này mà trán Lê Khải Thiên vẫn lấm tấm mồ hôi, hắn hẹn ông ta ra đây không phải là để ngắm tuyết đấy chứ? Chắc chắn là không.