Động tác thô lỗ của người đàn ông làm cô không chịu đựng nổi, không phải là cô chưa từng lên giường với Lăng Ý, nhưng cảm giác lần này hoàn toàn khác, chỉ toàn là đau đớn. Cơn đau dưới hạ thân càng ngày càng dữ dội, cô nghĩ mình có thể nhẫn nhịn, nhưng thực sự đau quá. Cô gào thét, cố gắng đẩy hắn ra, nhưng không thể: "Tôi đau... Tôi đau quá........ Lăng Ý.....Anh thả tôi ra......."
Tiếng cầu xin truyền đến tai Giang Tây Long, anh không thể khống chế bản thân được nữa, bước nhanh về phía bên cạnh xe, dùng sức đập cửa kính: "Lăng Ý, buông cô ấy ra, mau buông cô ấy ra! Anh không thấy cô ấy đang kêu đau sao?" Cửa sổ xe vốn dĩ bị hạ xuống một ít, vào lúc này, qua khe hở, Giang Tây Long có thể mơ hồ nhìn thấy chuyện xảy ra bên trong. Nhưng anh không có cách để mở cửa xe cũng không có cách để cứu Lê Cảnh Trí.
Lăng Ý không ngờ sức chịu đựng của Giang Tây Long kém như vậy. Anh ta ở ngoài đánh vào cửa xe, Lê Cảnh Trí lại ở dưới thân thể hắn khổ sở kêu cứu, hai người bọn họ như một đôi uyên ương bị chia rẽ. Vậy còn hắn, hắn là gì? Là cường hào ác bá chiếm doạt dân nữ sao? Nếu đã như vậy, không bằng hắn đem cái vai ác diễn cho thật tốt. Hắn đóng cửa xe lại, thân thể rung động càng ngày càng mãnh liệt.
Giang Tây Long ở bên ngoài chỉ có thể trơ mắt nhìn chẳng thể làm được gì. Trong lòng Lê Cảnh Trí tràn ngập thù hận, nếu ngày xưa cô yêu hắn bao nhiêu thì bây giờ cô lại hận bấy nhiêu, cô càng thêm hổ thẹn với Giang Tây Long.
Ngày trước, Lăng Ý đối xử với cô thế nào, cô đều nhịn, bởi vì cô biết, hắn cũng chỉ là người bị hại, bởi vì... cuộc hôn nhân này cũng chẳng phải là nguyện vọng của hắn, không thể nói là ai đúng ai sai.
Nhưng hôm nay hắn dẫm đạp lên lòng tự tôn của cô, để Giang Tây Long thấy được hình ảnh cô và hắn quan hệ, cô không thể nào tiếp thu được. Cô mất đi cảm giác đau, yên lặng, cắn môi nhìn hắn, trong mắt tràn đầy nụ cười châm biếm. Cô ngây ngốc nhìn hắn, như một người xa lạ, hắn thấy cô như thế càng thêm tức giận. Mãi đến khi phía dưới hạ thân phát hiện có gì đó không đúng, động tác của hắn mới dừng lại, đưa tay sờ sờ, một mảnh ướt nhẹp,.... Nhưng không phải dịch thủy động tình mà bên dưới toàn là máu, máu của cô.
Lăng Ý lập tức rút người, cởi quần áo bao lấy thân thể cô, ôm cô vào ngực: "Tại sao không nói với tôi?"
"Tôi nói đau thì anh cũng có dừng lại đâu."
Hắn đưa tay kéo quần cô từ dưới mắt cá chân lên, che đậy cơ thể cô, ngồi trở lại ghế lái, lập tức phóng xe tới bệnh viện. Giang Tây Long vẫn còn đang dựa vào bên cửa kính xe, đột nhiên xe phóng đi làm anh theo quán tính ngã xuống đất. Lê Cảnh Trí nhìn anh, đưa tay lên trên kính như muốn chạm vào anh, nhưng còn chưa kịp chạm vào, cô đã ngất đi.
Cả đêm hôm qua bị ngâm nước lạnh, ngủ không ngon giấc, sáng nay bị sốt, hiện giờ lại bị hắn hành hạ, cả người cô đã không còn sức lực. Lăng Ý nhanh chóng ôm cô chạy vào bệnh viện, từ viện trưởng đến trưởng khoa thấy hắn đến, đều lập tức vây quanh, hắn ôm Lê Cảnh Trí đến phòng cấp cứu, tức giận: "Tất cả cút ra ngoài cho tôi, nơi này chỉ cho phép bác sĩ nữ ở lại."
"Vậy ngài?" Ở đây chính là phòng khám phụ khoa đấy.
Lăng Ý liếc nhìn hắn: "Cút ra ngoài ngay!"
"Vâng." Trưởng khoa xoa xoa mồ hôi trên trán.