Hành động này khiến cô cảm thấy thỏa mãn. Hai tay đưa lên vòng qua cổ anh, hai chân thon dài cũng kẹp trên eo anh, cọ qua cọ lại giảm bớt cảm giác khô nóng bên trong cơ thể. Nhưng mà người đàn ông phía trên vẫn còn mặc quần, cực kì khó chịu, cô lại bắt đầu khóc, lí trí của Giang Tây Long sụp đổ, anh cúi xuống hôn trước ngực cô, tạo thành một dấu đỏ.
Cô thoải mái "ưm.." một tiếng, anh lại càng dùng sức hơn nữa. Tự cởi quần của bản thân, hai người không che đậy dính chặt vào nhau. Thân thể họ một nóng bỏng, một mát lạnh, anh như thuốc giải của cô, khiến cô không ngừng cử động, tìm kiếm thoải mái. Nhưng cô sai rồi, càng đụng chạm, ngọn lửa trong cơ thể lại càng bùng cháy hơn. Trống rỗng, khao khát được lấp đầy, tại sao, tại sao lại như vậy?
Anh thấy cô khó chịu, bàn tay bắt đầu dạo chơi trên cơ thể cô, từ vùng bụng dưới trắng nõn đến bắp đùi thon dài, mỗi nơi tay anh đi qua lại khiến cho hàng nghìn ngọn lửa nhỏ được thắp lên. Giang Tây Long quỳ gối giữa hai chân cô, hôn lên vùng bụng phẳng lì.
Nụ hôn ướt át khiến cả người cô run lên, không nói nên lời. Anh chạm qua chỗ tư mật của cô. Chỉ cần anh đi vào, bọn họ đều được giải thoát. Làm đi, Giang Tây Long.... Anh tự nhủ với bản thân. Nơi đó của anh đứng thẳng, chạm nhẹ vào cô.
Lê Cảnh Trí cảm giác không được thỏa mãn, nhưng hình như cô hiểu được chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, đột nhiên khóc lớn lên. Tiếng khóc này và tiếng khóc do bị thuốc khống chế không giống nhau, là tan vỡ, là tuyệt vọng,... Cuối cùng Giang Tây Long vẫn dừng lại.
Dục vọng của anh tuy rằng chưa tiêu tan, nhưng anh không thể nào tiếp tục được nữa. Bởi vì anh biết, bây giờ tinh thần cô không được tỉnh táo, bị thuốc khống chế nên mới có thể như vậy. Nếu anh làm như thế, đến sáng mai, cô chỉ càng thêm đau khổ. Anh đưa tay bế cô lên, cô nằm trong lồng ngực anh tiếp tục khóc, anh không còn biện pháp nào khác, đành đặt cô vào trong bồn tắm. Nhiệt độ của nước đúng ra phải thật lạnh nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ không thể ngâm như thế được, đành cho thêm chút nước nóng.
Ở trong nước, Lê Cảnh Trí vẫn cảm thấy khó chịu, hai tay gãi gãi trên cơ thể, lưu lại ít vết thương nhỏ. Giang Tây Long hết cách, nắm lấy tay cô, không để cô tự hành hạ bản thân.
"Cảnh Trí, tin tưởng anh, tin tưởng anh,.. sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi." Anh từ phía sau ôm lấy cô, hai người dính chặt vào nhau, ngâm nước lạnh.
Một cánh tay của anh đưa ngang bên môi cô: "Khó chịu thì cắn anh, phát tiết ra đi, sẽ không khó chịu nữa. Cảnh Trí, tin tưởng anh được không?"
Lê Cảnh Trí cắn chặt tay anh, anh rên lên một tiếng, nhưng vẫn cố gắng an ủi cô: "Đừng sợ, đừng sợ, anh sẽ ở bên cạnh em."
Nhiệt độ nước trong bồn tắm vốn dĩ đã không cao bây giờ càng trở nên lạnh lẽo, cũng kéo theo nhiệt độ cơ thể của hai người xuống. Cô khó chịu, chỉ có thể cắn cánh tay anh, nghe anh an ủi. Đầu óc Lê Cảnh Trí trở nên hỗn loạn, ba năm trước, hai người ở bên cạnh nhau trong khoảng thời gian tươi đẹp nhất, ba năm sau, cô ở bên Lăng Ý sống những ngày tháng mịt mù, chẳng rõ tương lai. Nhưng cô cảm nhận được, người đàn ông này vẫn luôn ở phía sau bảo vệ cho cô.