Tình Yêu Và Hận Thù

Chương 99: Cứu Mạng



Một ngày nọ, khi Cố An Nhiên đang chuẩn bị tắm cho cô bé khi đó bà đang đun nước bên ngoài, bưng nước nóng đi vào nhà liền thấy hai đứa trẻ đang hất nước nhau rồi còn nghe thấy cậu nói với đứa nhỏ: “Bảo bối, từ nay em chỉ có thể làm vợ anh Nam thôi, nghe chưa? "

“Anh Nam, vợ.” Đứa bé mới biết nói vừa rồi vui vẻ lặp lại lời nói của cậu.

“Anh Nam sẽ rất tức giận nếu em trở thành vợ của người khác.” Cậu vừa nói vừa chạm vào làn da mỏng manh mịn màng của đứa bé.

“Anh Nam, vợ.” Đứa bé lại tiếp tục hất nước.

"Bảo bối, em phải nhớ kỹ lời anh nói."

"Bé con... của anh nhớ rồi mà."

Cố An Nhiên mỉm cười, từ đáy lòng cô thích cậu bé, còn cậu bé lại thích con cô khiến cô càng vui vẻ hơn.

Vừa rót nước nóng vào chậu, Cố An Nhiên vừa nói với cậu: " Hoàng Nam, con sẽ luôn thích em chứ?"

"Phải, cháu sẽ yêu em ấy cả đời." Lưu Hoàng Nam nghiêm túc nói.

“Ha ha, sau này cháu có bắt nạt bé con không?” Cố An Nhiên trêu chọc cậu bé.

“Không, cháu sẽ không bao giờ làm tổn thương bé con, ai bắt nạt bé con của cháu, Lưu Hoàng Nam cháu đây sẽ đánh họ.” Cậu bé vung vẩy nắm đấm nhỏ với vẻ mặt nghiêm túc.

“Ha ha, đáng yêu quá, dì tin rằng Hoàng Nam sẽ giúp dì chăm sóc con bé con đúng không?” Bà âu yếm xoa đầu cậu bé.

Bước đi đầu tiên trong cuộc đời của đứa trẻ cũng là cậu bé đã chứng kiến. Sáng hôm đó cậu bé thức dậy và đi thẳng đến giường của em bé “Anh ơi, ôm đi.”

Cậu bé vui mừng hét lên: "Dì, em đi rồi, dì, đến xem đi, nhanh nhanh”

Cố An Nhiên vội vàng vào nhà, vui vẻ đứng ở búp bê bên giường: "Bảo bối, đến đây với mẹ."



Cô bé đứng không vững ở đó, hét lên: “Mẹ, anh Nam, ôm con đi.” Cô bé ấy không chịu nhấc chân lên đi nữa.

Cậu bé Lưu Hoàng Nam vỗ vỗ tay đứa bé, đi đến bên giường bên kia: ”Bảo bối, đến bên anh Nam đi, bảo bối, chúng ta bước một bước đi cho mẹ xem.”

Đứa bé mở hai bàn tay mũm mĩm, lảo đảo lảo đảo đi về phía cậu bé, “Ôm em, anh Nam.”

Cậu bé ôm lấy đứa bé, vui mừng kêu lên: “Dì, dì thấy chưa, bé con biết đi rồi”

Cố An Nhiên kích động ôm lấy hai đứa nhỏ, hôn từng đứa một, vui vẻ nói: “Đúng vậy, cuối cùng cũng biết đi tất cả là nhờ Hoàng Nam.”

Kể từ đó, trong sân của khu quân sự, trên đồng cỏ gần đó, trên cánh đồng lúa, trong ao nhỏ rồi trong khu rừng gần đó, người ta thường nhìn thấy cậu bé Lưu Hoàng Nam kéo đứa trẻ đang chập chững tập đi, và tiếng cười của chúng vang lên trong rừng cây. Sôi động cả một vùng đất hoang vắng nơi biên cương.

Cô bé dễ thương đến nỗi mọi người trong khuôn viên gia đình không thể không muốn đi lên và véo nó.

“Ôi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của bé Vy kìa, nó mềm đến mức gần như chảy nước.” Mọi người không nhịn được nhéo nhéo khuôn mặt búp bê.

“Hãy nhìn làn da nhỏ của con bé đi, nó thực sự rất trơn.” Sau đó họ lại không nhịn được nhéo cái mông nhỏ của con búp bê.

Cậu bé Lưu Hoàng Nam với vẻ mặt hầm hực lớn tiếng hét: “ Các cô các chú không được véo em ấy nữa, em ấy sẽ đau đấy!”

"Hoàng Nam, nói với mẹ cháu đem em gái về nhà làm vợ đi."

"Đúng đấy, Hoàng Nam, nếu cháu không muốn lấy cô bé, thì cho Minh Khải nhà cô được không. Con cô cùng rất thích em bé này.”

“Không được, bé con là vợ của cháu, không ai có thể lấy đi.” Cậu bé Lưu Hoàng Nam đỏ mặt hét lớn, ôm chặt cô bé vào trong ngực mình.

......

Có một bãi mìn bỏ hoang ở rìa bờ sông ở khu quân sự. Do đến bây giờ mới phát hiện được ra nên cần gỡ nó đi gấp. Quân đội đã cử các kỹ sư làm việc liên tục để loại bỏ những mối nguy hiểm tiềm ẩn còn sót lại. Trong hoạt động đó, Đỗ Chiều và Lưu Thanh đích thân dẫn đầu đội, mọi người đã làm việc trong nhiều ngày và kiểm tra rất cẩn thận, cuối cùng, hầu hết các quả mìn còn lại đã được phân loại và được cắm lên những lá cờ đỏ làm kí hiệu.



Mẹ của Lưu Hoàng Nam mấy ngày tới sắp sinh con nhưng bà rất ít khi ở trong nhà, lúc nào cũng đi đây đi đó, bà nói tập thể dục nhiều sẽ dễ sinh con, người nông thôn cũng không tế nhị như người thành phố.

Vì vậy, mấy người phụ nữ đã cùng nhau đem theo đồ ăn đến nơi làm việc của người đàn ông nhà mình.

Cậu bé cũng cõng đứa bé đi theo phía sau, đứa bé lẳng lặng nằm trên lưng cậu, tay cầm quả bóng.

Đến nơi, họ đi vòng qua bãi mìn, phụ nữ đứng trên vẫy tay gọi bọn họ. Những người đàn ông đứng thẳng dậy, mỉm cười đặt dụng cụ trong tay xuống rồi đi về phía bên này. Mọi người xúm lại thành một vòng tròn, vừa nói vừa cười, nhưng không ai để ý rằng đứa bé 14 tháng tuổi đang đứng phía sau cậu bé Lưu Hoàng Nam nhưng lúc này quả bóng nhỏ bất ngờ rơi xuống đất rồi lăn xuống theo độ dốc của sườn cũng rất nhanh.

Với đôi chân ngắn cũn, cô bé đã đuổi theo, bởi vì thân mình nhỏ nhắn nêm hàng rào xung quanh hoàn toàn không thể ngăn cản thân hình nhỏ bé mềm mại của cô bé, cô bé men theo quả bóng nhỏ dọc theo khe hở trên hàng rào và thuận lợi tiến vào bãi mìn lúc đó không có ai ở đó.

Lưu Thanh là người đầu tiên chú ý, anh ném chiếc bát trong tay và hét lên: “Bảo bối!”

Đỗ Chiều cũng nhanh chóng chạy xuống phía rìa bờ sông Mọi người ở trên cũng hô to: "Bảo bối, đừng nhúc nhích, đứng ở nơi đó đừng nhúc nhích!"

Cô bé 14 tháng tuổi hoàn toàn không ý thức được mối nguy hiểm mà mình đang phải đối mặt, khi nhìn thấy lá cờ đỏ nhỏ phấp phới trong gió, cô bé đã nở một nụ cười dễ thương và đưa bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của mình ra...

Vào thời điểm quan trọng này, Lưu Thanh đã kịp chạy tới ôm lấy cô bé, nhưng lúc này quả bóng của cô bé đã lăn qua những lá cờ ...

Lưu Thanh biết rằng đã quá muộn để hai người cùng chạy, khi nhìn thấy Đỗ Chiều từ bên ngoài hàng rào chạy tới, anh hét lên rồi ném cô bé ra khỏi hàng rào về phía của Đỗ Chiều.

Lúc này, có những tiếng nổ đinh tai nhức óc, ngọn lửa chói mắt thắp sáng nửa bầu trời, Đỗ Chiều ngã trên mặt đất, bảo vệ cô bé dưới thân mình. Ngẩng đầu lên nhìn dòng sông nhuốm máu đang dần bị nước chảy cuốn đi.

Những người đàn ông lao xuống và lao về phía ông đang bò trên mặt đất, trong khi những người phụ nữ đều đứng một cách ngu ngốc, không la cũng không hét, đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết, non nớt vang lên.

Những người phụ nữ đã lấy lại bình tĩnh bật khóc, trong khi những người đàn ông đứng im lặng rồi cũng khóc. Cô bé nhỏ không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng bị tiếng nổ kinh hoàng làm cho khóc thét lên.

Đỗ Chiều im lặng đi tới bên cạnh Cố An Nhiên, đưa cô bé cho vợ mình nhưng cô bé lại chìa bàn tay nhỏ bé về phía Lưu Hoàng Nam: “Anh Nam, ôm em một cái đi, em sợ lắm.”

“Đều là mày, đều là mày, cút đi! Cút đi...” Cậu bé vừa khóc vừa lao vào lòng mẹ mình.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv