Đỗ Thanh Việt: “Anh nói nhảm, là do anh không trông coi cô ấy cẩn thận, nếu như ngày đó anh trông coi cô ấy hẳn hoi sẽ phát sinh chuyện như vậy sao? Anh muốn trốn tránh trách nhiệm của bản thân mình đúng không!”
Chu Đình Nam: "Không, tôi không có, cậu đang nói nhảm... cậu mới đang nói nhảm!"
Đỗ Thanh Việt: “Anh hận cô ấy, nhưng lại là chạy trốn. Anh hận tôi, cũng là chạy trốn, anh chính là một kẻ nhát gan, đồ nhát gan!”
Chu Đình Nam lúc này hét lên: “Không, tôi không có, câm miệng, cậu đừng có mà ăn nói hàm hồ!”
Đỗ Thanh Việt: “Anh hận Thanh Vy vì đã vô tình giết bố, anh hận tôi vì đã giết mẹ. Thực ra, anh chỉ đang bao biện cho sự vô trách nhiệm của mình. Anh không có dũng khí để chịu trách nhiệm với những việc đã xảy ra. Anh buông thả bản thân, lại để cho các chú dì lo lắng cho mình, ngày ngày còn để bố mẹ tôi cãi nhau. Anh đổ hết trách nhiệm cho người khác, thực ra là do anh không dám đối mặt với hiện thực, đồ hèn nhát.”
“Tên khốn, đừng nói nữa, đừng nói nữa...” Chu Đình Nam dơ nắm đấm đấm vào miệng của Đỗ Thanh Việt.
Đỗ Thanh Việt cũng không phải người yếu đuối ngay lập tức đánh lại, hai người đàn ông cứ thế vật nhau ngã ra sàn rồi đánh lên mặt lên bụng nhau, không ai chịu khuất phục.
Chu Đình Trung lúc này không chịu được cảnh này nữa, ông hét lên, “Tao bảo chúng mày có thôi đi không.”
Hai người đàn ông nghe thấy tiếng hét uy nghiêm cũng đẩy nhau ra đứng dậy chỉnh lại quần áo.
Rồi ông lại quay sang nói, Thanh Việt, đừng nói nữa, Đình Nam cũng sống không hề dễ dàng đâu.”
Đỗ Thanh Việt: “ Cháu phải đưa Thanh Vy đi, cháu không thể giương mắt nhìn cô ấy bị hủy hoại bởi bàn tay của anh ta.”
Chu Đình Nam: “Không, cậu không thể mang cô ấy đi, cô ấy là vợ của tôi, chỉ là của tôi.”
Đỗ Thanh Việt thấp giọng đáp lại “Anh không xứng. Nếu anh không yêu thương và không thể đối xử tốt với cô ấy, vậy thì để tôi yêu và chăm sóc cô ấy. Bố đã dùng mạng của mình để đổi mạng của cô ấy về, ông ấy nhất định cũng muốn cô ấy hạnh phúc.”
“Không, cậu không thể mang cô ấy đi, cô ấy là của tôi, cô ấy là của tôi!"
Ngoài cửa cô mềm nhũn ngồi dưới đất dựa vào tường, nghe tiếng cãi vã kịch liệt trong phòng, vùi đầu vào đầu gối co quắp, không ngừng ngăn lại từng tiếng nấc nghẹn. Mặc dù cô không biết rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng ít nhất cô biết được mình đã đã giết bố của Chu Đình Nam nên anh mới ghét cô như vậy.
Cô nghe được tiếng chuông điện thoại phát ra từ trong phòng làm việc của bố chồng một lát sau ông mở cửa ra.
Khi bố chồng mở cửa bước ra, nhìn thấy cô đang cuộn tròn bên tường, ông liền quỳ xuống, dùng bàn tay to lớn cả đời cầm súng của mình nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ông đau lòng kêu lên: “ Con gái..."
“Thanh Vy…” Hai người đàn ông ngừng tranh cãi cũng xông ra ngoài, đồng thời kêu lên.
Đỗ Thanh Vy ngước khuôn mặt tái nhợt của mình lên, nhìn Chu Đình Nam, rồi lại nhìn Đỗ Thanh Việt, cuối cùng cô dừng ánh mắt hoang mang của mình trên người bố chồng.
“Bố ơi, bố có thể cho con biết chuyện gì đang xảy ra không?”
Bố chồng đỡ cô dậy, nhẹ nhàng nói với cô: “Con gái, con đi xuống nghỉ ngơi trước đi, đợi bố nói chuyện xong với bọn họ, được không?”
Cô chỉ biết gật đầu lia lịa rồi chầm chậm bước xuống lầu với đôi chân nặng trĩu. Chợt mắt cô tối sầm lại, người cô mềm nhũn gục xuống.
“Thanh Vy...” Chu Đình Nam và Đỗ Thanh Việt đồng thời lao về phía cô, mỗi người nắm lấy cánh tay của cô.
Chu Đình Nam lạnh lùng nhìn Thanh Việt và ngược lại. Cô mở mắt, yếu ớt nói: “Tôi tự đi được.”
Chu Đình Nam hống hách đẩy Đỗ Thanh Việt ra, bế cô lên rồi sải bước xuống lầu.
Đỗ Thanh Việt đứng đó sững sờ nhìn bóng lưng của anh, Chu Đình Trung lặng lẽ vỗ nhẹ vào vai cậu rồi sau đó quay người đi vào phòng làm việc.
Chu Đình Nam bế cô vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, kéo chăn đắp cho cô rồi lại đi vào phòng tắm lấy khăn ướt lau mặt cho cô, dịu dàng nói: “Em à, em đi ngủ trước đi, được không anh sẽ quay lại ngay."
Đỗ Thanh Vy yếu ớt nhắm mắt lại, tâm trạng rối bời khiến cô không muốn đáp lại anh nữa.
Đầu cô đau đến mức cô không dám nghĩ ngợi gì nữa vì sợ chỉ cần nghĩ đến là đầu cô như muốn nổ tung.
Ngay lúc cô đang mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ thì cửa phòng bị đẩy ra, mẹ cô chạy vào: “Thanh Vy, mẹ đến rồi.” Nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của cô, bà liền òa khóc nức nở.
“Mẹ.. . . ” Đỗ Thanh Vy lao vào vòng tay mẹ và khóc thảm thiết.
Bố chồng đưa Chu Đình Nam và Đỗ Thanh Việt từ tầng ba xuống, cùng bố cô bước vào phòng.
“Mẹ, bố, chuyện gì xảy ra, nói cho con biết đi, nói cho con biết đi.” Cô rơm rớm nước mắt cầu xin, mọi người trong phòng đều im lặng nhìn cô.
Bố cô không nói gì, ông đi ra ngoài có lẽ là đi hút thuốc, sau khi trở lại ông nhìn cô rồi lại nhìn Thanh Việt, “Haz, các con đều đã lớn rồi. Vốn dĩ, ta muốn giấu Thanh Vy chuyện này cả đời. Đứa trẻ này nhìn qua có vẻ vô tư. Thực ra, nội tâm của nó mong manh lắm, sợ con bé sẽ chịu không nổi áp lực lớn như vậy.”
“Thanh Vy, bố luôn biết con là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nhưng bố không muốn con trở thành một đứa trẻ yếu đuối và hư hỏng, bố muốn con trở thành một đứa trẻ có thể chịu đựng mọi áp lực trong lòng, bởi vì theo thời gian không có một bí mật nào là vĩnh viễn cả. Bố sợ con một ngày nào đó, khi con đối mặt với tất cả, nó sẽ bị nghiền nát con.”