Đang suy nghĩ lung tung thì điện thoại di động của cô đổ chuông. Người gọi đến là em trai cô Đỗ Thanh Việt.
Đỗ Thanh Vy ổn định lại tâm trạng rồi nhấn nút trả lời: “Này Thanh Việt gọi cho chị có chuyện gì không.” Giọng nói của cô có hơi nghẹn do khóc nhiều.
"Thanh Vy, em chuẩn bị được về nhà thăm người thân, ha ha, càng muốn về nhà càng nhớ chị và Bắc Bắc nên em gọi điện thoại cho chị."
"Ồ, được rồi, khi nào em sẽ trở lại?" Có sự chán nản rõ ràng trong giọng nói của cô.
"Thanh Vy có chuyện gì vậy?" Đỗ Thanh Việt rất mẫn cảm lập tức nhận ra cô có gì đó không ổn nên liền hỏi.
Không thể giải thích được tại sao nhưng lúc này sự bất bình trong lòng cô lập tức dâng trào, nước mắt từ khóe mắt cô nhanh chóng chảy xuống mà không thể kiểm soát được.
"Thanh Vy? Có chuyện gì vậy?" Cậu cẩn thận hỏi lại ngay lập tức nghe thấy cô có điều gì đó không ổn.
Cuối cùng Đỗ Thanh Vy không nhịn được nữa mà khóc nức nở.
"Vy, làm sao vậy? Mau nói cho em biết, có chuyện gì?" Đỗ Thanh Việt có chút sốt ruột, lớn tiếng nói.
"Thanh Việt... hu hu.... giúp chị với... Chị muốn ly hôn... hu hu..."
“Làm sao vậy? Thanh Vy, đừng khóc, nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra?" Cậu lo lắng hỏi.
“Anh…anh ta có người phụ nữ khác… hức…anh ta…anh ta vì người phụ nữ đó mà ra tay đánh chị…” Như thể tìm được người để tâm sự cô ngay lập tức trút bỏ nỗi bất bình và tức giận trong lòng.
“Cái gì?” Đầu bên kia điện thoại “Rầm” một tiếng, giống như có thứ gì đó rơi xuống đất vỡ vụn, theo sau là thanh âm lạnh lùng của Đỗ Thanh Việt: “Thanh Vy, chờ em một chút nữa thôi, em sẽ trở về ngay."
"Hu Hu... Thanh Việt... quay lại đưa chị đi đi... Chị không muốn ở đây nữa... Chị muốn rời khỏi đây...”
"Được, Thanh Vy chờ em, em nhất định sẽ đưa chị đi." Đỗ Thanh Việt kiên định nói.
Đặt điện thoại xuống, trong lòng cô đã có chút ổn định như đã tìm được một chỗ dựa cho mình. Đỗ Thanh Việt từ nhỏ đã luôn là chỗ dựa của cô cho dù cô có sai ở đâu cậu ấy sẽ có nghĩa vụ đứng ra trước mặt cô bảo vệ cô trước sự tức giận của bố.
Lúc này ngoài cửa Chu Đình Bắc gõ cửa kêu: “Mẹ, cục cưng buồn ngủ, cục cưng muốn đi ngủ.”
Đỗ Thanh Vy xuống giường, mở cửa rồi lẳng lặng bế cậu bé đi vào phòng tắm. Khi tắm cho con xong cô cẩn thận lau người cho con, sau đó quấn nó trong một chiếc khăn tắm và trở về phòng.
Cô ôm lấy cơ thể nhỏ mềm mại của con trai, nằm trên giường, vỗ nhẹ vào người nó, thấp giọng ngâm nga một bài đồng dao, đôi mắt đau nhức của cô lúc này càng ngày càng tối rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc ngủ, cô cảm nhận được đột nhiên có người bế mình lên, cô cảnh giác mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt có chút mệt mỏi của Chu Đình Nam hiện ra trước mắt.
Cô lập tức hét lên như bị điện giật: “Thả tôi ra, thả tôi xuống”.
“Đừng đánh thức con trai anh.” Anh trầm giọng nói, mặc kệ cô có giãy giụa thế nào, anh mạnh mẽ bế cô trở lại phòng ngủ của hai người.
Anh đặt cô lên giường rồi trói cô giữa hai cánh tay mạnh mẽ của anh.
Đỗ Thanh Vy lườm anh vừa đề phòng nhưng cũng không nói lời nào.
Lúc này cô mới thấy có một chiếc khăn đã được bọc đá lạnh, đưa lên trên khuôn mặt sưng tấy của mình.
Là Chu Đình Nam đã chuẩn bị, một chân anh quỳ gối xuống để ngang bằng với mặt cô vừa nói anh vừa chấm nhẹ vào vết thương của cô,“ Bà xã, chuyện hôm nay ..."
Đỗ Thanh Vy ngay lập tức hất mạnh bàn tay của anh khiến cho hòn đá bọc trong khăn cũng phải rớt ra,“Câm miệng, Chu Đình Nam, từ giờ trở đi, tôi không phải vợ anh, ngày mai chúng ta sẽ ly hôn.” Cô hung ác hét lên.
Đôi lông mày đang cau lại của anh càng nhíu chặt hơn: "Em có thể nghe anh giải thích không?"
“ Chu Đình Nam, anh không cần giải thích với tôi nữa, từ hôm nay trở đi, chúng ta không liên quan gì đến nhau. Anh nghe rõ chưa?"
“Thanh Vy…” Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, “Anh xin lỗi, vợ.”
“Câm miệng, bỏ cái thói đạo đức giả của anh đi, tôi sẽ không tin anh nữa.” Đỗ Thanh Vy mạnh miệng nói, nhưng lúc này nước mắt lại lặng lẽ chảy ra.
“Bà xã em đừng như vậy, có được không?."
Đỗ Thanh Vy lại dùng tay đẩy người anh đang ngã ra đất: “Cút ra, đừng chạm vào tôi, tôi không muốn gặp anh, nhìn thấy anh là tôi cảm thấy chán ghét.”
“Anh phải làm gì thì em mới tha thứ cho anh đây?” Anh tỏ vẻ bất lực.
"Anh có muốn tôi tha thứ cho anh không?”
Nghe cô nói vậy khuôn mặt ủ rũ vừa bất lực của Chu Đình Nam lập tức sáng bừng lên như nắng mùa hạ, “ Muốn, bà xã em nói đi”
“ Vậy được, ngày mai chúng ta ly hôn đi, từ nay về sau coi như không quen biết nhau, tôi sẽ tha thứ cho anh." Cô nheo mắt lạnh lùng nhìn phản ứng của anh.
Lúc này anh đứng dậy, nhàn nhạt nói: "Em cũng đừng nghĩ đến chuyện ly hôn, anh không đồng ý, em nên từ bỏ cái suy nghĩ viển vông đó đi." Anh mở cửa nhà tắm, bắt đầu thay quần áo.
“Nếu anh không đồng ý thì tôi cũng đi, tôi chỉ là muốn thông báo với anh một tiếng mà thôi.” Cô lạnh lùng nói, sau đó mở cửa đi vào phòng con trai, khóa cửa lại.
Cô dựa vào cánh cửa, từ từ trượt xuống đất, vùi đầu vào đầu gối, tiếng khóc cố nén tràn ngập căn phòng.
Tang lễ của bố Lưu Hồng Diễm được Chu Đình Nam sắp xếp. Ngày hôm sau, Chu Đình Nam lại ra ngoài sớm.
Cô dường như tưởng tượng ra được hình ảnh một Lưu Hồng Diễm yếu ớt, còn Chu Đình Nam sẽ thương hại nhìn cô ta, ôm cô ta bằng vòng tay mạnh mẽ của mình và sưởi ấm trái tim của cô ta. Cô dường như nhìn thấy được Chu Đình Nam như biến thành một người con rể của nhà họ Lưu lúc nào không hay.
Trái tim cô quặn thắt, bản thân cô không thể phân biệt được đó là ghen tị hay hận thù. Cô thường trốn trong phòng rồi âm thầm khóc, không ai đến an ủi cô nữa, dường như mọi người đều rất bận rộn, không ai quan tâm đến cô nên cô đều phải tự mình chống đỡ những nỗi đau xuất phát từ trong cơ thể mình.
Chỉ có cậu bé Chu Đình Bắc là thường xuyên ở bên cạnh cô, cậu bé dường như cảm nhận được điều gì đó nên ở lại với cô suốt ba ngày.
Ba ngày qua cô chưa ăn nổi một bữa nghiêm túc, ba ngày qua cũng không có một giấc ngủ trọn vẹn, ba ngày qua cô không bước xuống lầu. Ngoại trừ Bắc Bắc cậu bé sẽ leo lên giường cô khi không có việc gì làm, cậu bé sẽ ôm cô bằng đôi tay nhỏ mềm mại, gọi cô bằng giọng nói non nớt, kéo lại những suy nghĩ miên man của cô.