Cô dần dần thả lỏng biểu cảm cứng ngắc trên mặt, nhưng vẫn không quên uy hiếp anh: “Chu Đình Nam, nếu anh để tôi biết anh lừa tôi, tôi sẽ lập tức ôm con trai chạy khỏi nhà. Không tin anh cứ thử đi.”
“Không dám, anh sao dám lừa em, em không được bỏ nhà ra đi đâu, nếu phải bỏ đi thật thì nhớ dẫn anh theo nhé! mẹ Bắc Bắc.”
Thấy thái độ của cô đã dịu đi, anh lập tức bắt đầu trêu chọc cô, cô lườm anh một cái muốn thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng anh đã nhanh chóng bật dậy người, đè cô xuống giường, nhếch mép cười nói: "Em làm anh sợ muốn chết, anh cần an ủi." Nói xong anh bá đạo hôn lên môi cô...
Chu Đình Nam dường như là cấp tốc đến mức không kịp chờ đợi liền ngậm lấy nơi đẫy đà của cô đói khát cắn mút.
Thân thể của cô cũng bắt đầu trở nên mẫn cảm cô nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể, cảm nhận được thân nhiệt ấm áp của anh.
Cô cắn chặt môi cảm nhận được khoái cảm, muốn càng được gần với anh hơn. Miệng lưỡi anh vùi trước ngự.c cô ra sức kích thích, khiến cho cô không tự chủ được mà rên rỉ vô cùng phóng đãng.
“ Bà xã, ở đây nhiều sữa quá.”
Đỗ Thanh Vy:“ Anh tập trung việc chính đi...ưm"
Chưa đợi cô nói xong anh đã bắt đầu đưa vật cứng rắn kia vào trong cơ thể, sự sung sướng khiến anh không nhịn được mà rên lên một tiếng,“ A chết tiệt, mẹ Bắc Bắc sao em càng ngày càng khít vậy!” Nói xong anh lại liên tục thúc vào nơi sâu thẳm nhất của cô.
Đỗ Thanh Vy không khống chế được cuối cùng cũng rên lên thành tiếng, “ Đình...Nam...á đừng sâu... như vây."
Đêm vẫn còn rất dài, trong căn phòng rộng lớn nồng đậm hương vị tình ái những tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ mềm mại vang vọng.
Lúc này cô không còn sức lực nằm ở trên giường như bị một bông hoa bị làm rập, cấm địa phái nữ vẫn đang bị anh xâm chiếm....
Một hồi lâu, cô mơ màng bị anh ôm eo bắt nửa quỳ lên, vật nóng bỏng của anh dùng lực cũng mạnh hơn và nhanh hơn
"Á... ưm... ừm..." Theo anh mỗi một lần va chạm cô đều phát ra thanh âm đứt quãng.
“ Bà xã gọi tên anh...”
Đỗ Thanh Vy lúc này chỉ còn biết nghe theo lời anh nói, “ Ưm Đình Nam...Ông xã...”
Sau khi liên tục tăng lực cùng tốc độ anh gầm lên một tiếng rồi bắn toàn bộ tinh hoa vào trong người cô. Cả hai đều đồng thời kêu lên một tiếng,“ah” kết thúc trận mây mưa mãnh liệt.
Sau khi cuồng nhiệt xong, anh nhìn cô cả người mềm nhũn như nước, cười tà ác: “Còn dám dọa chồng bỏ nhà ra đi không, nếu còn có lần sau anh sẽ không cho em xuống giường được đâu? Nghe chưa?"
Đỗ Thanh Vy nhẹ nhàng nép vào lòng anh, tránh bàn tay to đang nóng như lửa của anh, yếu ớt lắc lắc cơ thể ướt đẫm mồ hôi, nũng nịu đánh anh anh thỏa mãn ôm chặt lấy cô.
Kể từ khi nói chuyện cùng Lưu Hồng Diễm, cô thấy mình ngày càng trở nên đa nghi. Chỉ cần Chu Đình Nam về muộn cô còn nghi ngờ liệu anh ấy có ở bên Lưu Hồng Diễm hay không và chỉ cần anh trả lời điện thoại muộn, cô đã tự hỏi liệu anh ấy có đang hẹn hò với cô ta hay không.
Tệ nhất là cô dường như bị ám ảnh việc mình không đi làm cùng anh liệu anh có dẫn ai về phòng làm việc hay không.
Cô thường xông vào văn phòng của Chu Đình Nam mà không chào hỏi, mở cửa phòng khách kiểm tra trong và ngoài phòng. Cô biết điều đó là sai và cô cũng biết anh nhất định sẽ buồn, nhưng cô không thể ngăn bản thân mình.
Chỉ cần ý nghĩ này xuất hiện cô sẽ ngay lập tức cảm thấy bồn chồn, nếu không gặp ngay Chu Đình Nam cô sẽ cảm thấy mình sắp phát điên. Bất kể anh ở đâu, đang họp hay đang ăn uống, đang đàm phán hay thương lượng cô cũng sẽ lập tức lái xe đi.
Sự thay đổi của bản thân khiến cô vô cùng phiền muộn và chán nản. Chu Đình Nam anh ấy là người coi trọng thể diện của mình hơn bất cứ thứ gì khác, anh sợ nhất làm bản thân mất mặt trước mặt người ngoài, nhưng cô lại không quan tâm đến điều đó và luôn khiến anh ấy xấu hổ.
Đối mặt với bản thân mình như thế này, cô sẽ sớm phát điên mất, và Chu Đình Nam cũng sẽ phát điên.
Những trận cãi vã của hai người bắt đầu nhiều hơn, mặc dù sau mỗi lần như vậy anh đều sẽ dỗ dành, an ủi nhưng cô vẫn hận bản thân mình đến mức không thể sống nổi. Chuyện như vậy không biết người khác xử lý thế nào, cũng không dám hỏi người khác mình nên làm gì, thậm chí cô còn bảo anh nhốt mình ở nhà, đảm bảo cô sẽ không thể đến tìm được anh... Nhưng lần nào cũng là do cô điên cuồng đập cửa, mấy người không chịu được cảnh như vậy cũng đành phải mở cửa cho cô.
Buổi tối, cô ôm Chu Đình Nam khóc thảm thiết, cô hỏi anh ấy có phải bản thân cô điên rồi không, sao lại có thể thành ra thế này?
Anh cũng lắc đầu bất lực không biết trả lời cô thế nào. Cô là một người có trình độ học vấn cao nên cô biết điều này sẽ chỉ khiến mối quan hệ của hai người trở nên tồi tệ hơn cô biết điều này sẽ chỉ đẩy anh ấy ngày càng xa hơn, nhưng cô không thể kiểm soát nổi bản thân mình.