"Mẹ em cũng nói như vậy mà. Mẹ nói, nếu Đình Nam thích bé con của mẹ như vậy thì đợi bé con lớn lên mẹ sẽ gả cho Đình Nam làm vợ được không."
" Em không tin, mẹ em sẽ không nói như vậy."
“Không tin thì đi hỏi mẹ đi, mẹ em nói thật đấy.”
“ Em không muốn, ai muốn làm vợ của anh chứ.” Cô xấu hổ kéo chăn lên che đầu.
Anh kéo chăn ra, cười nói: " Em muốn, em muốn em làm vợ anh."
"Không biết xấu hổ."
"Ha ha, không phải hiện tại em đã là vợ của anh rồi sao.” Tay anh lại bắt đầu lần mò.
Bị cù lét cô hét lên, “ Em lên nhầm tàu cướp biển."
“Vậy thì đừng nghĩ nữa, cả đời em cứ ở trên thuyền hải tặc này đi.” Anh ôm chặt lấy cô, dùng bàn tay to lớn sờ soạng khắp người cô,
Đỗ Thanh Vy cố gắng nén cười nhưng cuối cùng không nhịn được cười khúc khích vừa vỗ vỗ bàn tay của anh: “ Đồ khốn, đừng làm như vậy, buồn."
“Vậy thì em chính là vợ của tên khốn rồi haha.” Anh hôn lên trán cô cả hai cùng chìm vào giấc ngủ yên bình.
Buổi sáng giữa hè, ngoài cửa sổ đã có một đợt nắng nóng, nhưng trong nhà cảnh sắc tươi đẹp, mùa xuân dài bất tận.
Ăn sáng xong, Chu Đình Nam kéo cô lên xe: “Sau này anh làm tài xế cho em, với trình độ của em, anh thực sự lo lắng.”
“Dám coi thường em, có ngày chúng ta sẽ so tài.” Cô không phục nói, nhưng trong lòng lại thầm cười.
Không biết ông trời nào động tâm, Chu Đình Nam đột nhiên như biến thành một người khác hoàn toàn, dịu dàng ân cần.
Kể từ khi Anna rời đi, toàn bộ tầng chỉ có hai người vì vậy nên anh thực sự dính lấy cô như đường nâu.
“Anh không làm việc sao? Cứ đi theo em làm gì?”
“Anh thích nhìn em.” Anh dựa vào bàn của cô một tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn cô.”
“Em rất thú vị nhìn em cả ngày cũng không đủ.”
Đỗ Thanh Vy cười đẩy anh, “Đi, về phòng đi, đây là công ty.”
"Hay là em chuyển đến bên phòng anh làm việc đi." Chu Đình Nam mắt sáng lên như vừa tìm thấy một sáng kiến vô cùng đúng đắn.
" Em cho rằng anh điên rồi, đây là công ty, anh còn tưởng là nhà của mình à."
"Đây là công ty của anh anh thích làm gì mà chẳng được. Anh muốn thay đổi thì thay đổi xem ai dám có ý kiến."
" Chu tổng, mau về phòng đi, đừng xen vào việc của em, tài liệu này em còn chưa gõ xong, buổi chiều anh sẽ phải phát biểu trong cuộc họp đấy."
" Em coi thường chồng mình quá đấy, không cần bản thảo anh vẫn có thể nói được như thường thôi."
Đỗ Thanh Vy trừng mắt: "Ý anh là gì? Ý anh là tôi thu thập tư liệu tra cứu tư liệu, viết cái gì đối với anh cũng vô dụng?"
“Đâu, ha ha, anh không phải là sợ vợ mệt sao?” Anh cười xuề xòa, trên mặt lộ ra vẻ dụ hoặc.
"Chu Đình Nam, em thực sự không hiểu điều gì đã khiến anh thay đổi nhanh như vậy? Anh thực sự thay đổi nhiều đến mức em gần như không nhận ra rồi đấy." Cô nheo mắt nhìn anh nói một cách chế nhạo.
" Anh cũng không hiểu, vợ mình tốt như vậy tại sao một thời gian dài lại không sử dụng, thật lãng phí một năm đấy chậc chậc.”
“Anh học được cái tính ăn nói hồ đồ như vậy từ khi nào vậy?” Cô cười đưa tay đánh vào đầu anh.
"Đây mới là con người thật của anh. Anh thường hay bày trò cho người khác xem, nếu không họ sẽ không nghe anh nói." Anh nghiêm túc nói, tránh nắm đấm nhỏ của cô.
“Đi chết đi, đừng có lộn xộn ở đây.” Cô cười khúc khích, đứng dậy và đẩy anh.
Anh ôm eo cô cười nói: "Em cũng thừa nhận mình bị anh lừa sao? Ha ha, anh biết sức hút của mình là vô địch mà."
“Ôi, sao anh lại mặt dày như vậy, không biết liêm sỉ là gì sao?” cô vặn vẹo trong vòng tay anh, không quên trêu chọc anh.
" Liêm sỉ là cái gì? Ăn được không, chỉ cần giữ được vợ thì ông đây không cần cái gọi là mặt mũi." Anh cười cười, chộp lấy môi cô rồi mút một cái thật mạnh.
Đến trưa ăn cơm, Chu Đình Nam kéo cô vào phòng riêng, nhưng cô không vào: "Ăn ở đó làm gì, vắng vẻ lắm. Em thích náo nhiệt nhà ăn rất náo nhiệt."
“Nhưng anh không thích họ nhìn chằm chằm vào em.” Anh nói một cách vô lý.
“Anh đang nói cái gì vậy, chúng ta là bạn bè trong sáng mà.” Đỗ Thanh Vy lườm anh.
“Em trong sạch, mấy tên khốn kia sao có thể trong trắng.” Anh mím môi, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
“Mấy người họ đã biết chúng ta là vợ chồng rồi. Anh vẫn còn ghen lung tung như vậy.”
Thấy cô chống nạnh trừng mắt, tức giận nhìn mình, anh lập tức biến thành biểu cảm của tiểu nhân: “ Bà xã, anh sợ em bị người khác cướp mất.” Anh hung hăng nói.
“Anh không tin em sao. Ghen thì nó cũng một vừa hai phải thôi chứ” Cô mím môi phồng má, tức giận nói.
Anh ôm lấy cô, khẽ dỗ dành: “Anh sai rồi vợ yêu, em đừng giận”.
"Còn nói nhảm nữa, em đánh chết anh đấy."
“ Không nói, không nói nữa. Vợ à em phồng má đáng yêu quá như con cá nóc vậy.”
“ Chu Đình Nam, đáng chết dám nói bà đây là cá nóc sao? Cá con mẹ nóc anh ý.” Nói xong Đỗ Thanh Vy đuổi đáng Chu Đình Nam khắp hành lang. Cũng may giờ này mọi người đều đã đi ăn chưa nếu không họ lại thấy một người trợ lý đuổi đánh Chủ tịch của mình thì cô không biết phải giấu mặt vào đâu.
“Em nói láo anh sẽ nói với mẹ.”
Đỗ Thanh Vy:“...”