Mấy ngày nay vì để hoàn thành nốt dự án cho kế hoạch đấu thầu mà cả công ty dường như đều ăn ngủ luôn tại công ty. Đỗ Thanh Vy và Chu Đình Nam hai ngày nay cũng không có về nhà. Lúc này cô đang ở trong phòng làm việc mệt đến nỗi ngủ quên.
“Chủ tịch của các người đâu?” Mẹ chồng sắc mặt nghiêm túc lạnh lùng hỏi. Cô nhân viên lễ tân không biết bà là ai nên cười hỏi: “Bà có hẹn trước không ạ?”
“Tôi là mẹ đẻ nó, tại sao tôi còn phải hẹn trước?” Mẹ chồng khó chịu nói trên mặt lộ ra vẻ không vui.
Nhân viên lễ tân nghe thấy vậy liền lo lắng, vội vàng gọi điện đến văn phòng của Chu Đình Nam, điện thoại trong văn phòng của anh ấy nối tiếp với điện thoại trong phòng nghỉ, nên tiếng chuông cuối cùng cũng đánh thức Đỗ Thanh Vy dậy, cô chộp lấy điện thoại trong sững sờ hỏi: " Ai vậy?"
Cô nhân viên lễ tân không nhận ra giọng của Đỗ Thanh Vy đành phải nói: “Tôi là nhân viên lễ tân ở tầng một, chủ tịch có ở đó không?”
Đỗ Thanh Vy không biết Chu Đình Nam đã đi đâu, vì vậy cô nói: "Tôi là Đỗ Thanh Vy có chuyện gì vậy?"
"Ồ, trợ lý Đỗ, mẹ của chủ tịch tới rồi bà ấy đang ở quầy ở tầng một."
Cô vừa nghe liền bật dậy nói với điện thoại: “ Tôi xuống ngay.” Cô vuốt thẳng mái tóc rối bù rồi chạy ra ngoài.
Thấy cô từ thang máy chạy xuống, mẹ chồng i chào đón, nắm lấy tay cô, lo lắng hỏi: “ Thanh Vy con không sao chứ?”
"Mẹ, sao mẹ lại ở đây? Con không có làm sao? Có chuyện gì vậy?"
" Con còn giấu diếm mẹ sao. Khuôn mặt nhỏ của con sụt cân rồi. Có phải thằng khốn Đình Nam lại bắt nạt con không?" Bà đau lòng đưa tay sờ mặt cô.
“Không mẹ, anh ấy không có bắt nạt con.” Cô mỉm cười nói.
"Vậy sao hai ngày nay con không về nhà? Cũng không gọi điện thoại về nhà là sao? Tên hỗn đản kia chọc giận con sao?"
"Mẹ, con thật sự xin lỗi, hai ngày nay con đều tăng ca, con còn tưởng rằng anh ấy đã nói với người trong nhà, bận rộn quá con lại quên gọi điện thoại, mẹ đừng giận con." Đỗ Thanh Vy ôm lấy tay bà nũng nịu.
"Thật sao? Không phải con tức giận đến mức không muốn về nhà chứ?" Mẹ chồng lo lắng hỏi.
"Mẹ ơi, mẹ lại đang nghĩ đi đâu vậy? Con không về nhà thì biết đi đâu đây ha ha" Cô cười khúc khích còn lắc lắc cánh tay mẹ chồng.
Lúc này cô mới biết mọi người trong sảnh đang tò mò nhìn mình chằm chằm, nhất thời chỉ quan tâm đến mẹ chồng mà quên mất rằng xung quanh mình có rất nhiều nhân viên của công ty.
"Làm thêm giờ thật à? Hình như con mệt rồi, Đình Nam đâu? Nó đi đâu rồi?" Mẹ chồng bán tín bán nghi hỏi.
"Vừa rồi con ngủ quên, không biết anh ấy đi đâu. Con đưa mẹ lên đợi anh ấy nhé"
“ Con ăn chưa. Mẹ đưa con đi ăn nhé.”
“ Dạ không cần đâu mẹ.”
“Không được từ chối, nhìn xem con đã gầy đến mức nào rồi.”
Nói xong bà lại hướng về phía cô lễ tân nói, “ Bây giờ tôi phải đi ăn, chủ tịch các người về lập tức bảo nó lết xác đến gặp tôi.”
Bà dẫn Đỗ Thanh Vy vào một nhà hàng cao cấp, gọi rất nhiều yến sào và canh gà, cô cười nói: “Mẹ, chỉ có hai người thôi mà ăn được nhiều như vậy sao”
"Không có việc gì, con nên ăn nhiều một chút, ăn uống đầy đủ thân thể sẽ khỏe mạnh, sẽ nhanh có con.”
“ Khụ...”
Vừa đưa miếng canh vào miệng đã bị sặc, mẹ chồng ngay lập tức vỗ lưng rồi đưa khăn lau miệng cho cô
Bà cũng sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Không có gì đáng xấu hổ, mẹ chỉ muốn con sinh được một đứa cháu cho mẹ sớm thôi, bây giờ bếp nhà chúng ta cũng trang bị đầy đủ đồ bồi bổ rồi con nhất định sẽ sinh được một đứa bé kháu khỉnh."
Lúc này Đỗ Thanh Vy mới đột nhiên hiểu ra, khó trách gần đây cô luôn cảm thấy đồ ăn trong nhà có có mùi lạ, hơn nữa cô cũng bị thay đổi khẩu vị, chỉ cần chọn những gì cô thích thì ăn còn những thứ khác cô đều bỏ qua.
“Mẹ ơi, con vẫn còn trẻ.” Cô thì thào trong miệng.
" Còn trẻ mới sinh con dễ chứ sao có đầy người không chủ động đến lúc già rồi cũng không sinh được con, hơn nữa sức khỏe của mẹ hiện tại vẫn còn tốt, mẹ có thể giúp các con bế cháu để các con yên tâm đi làm. Nào nhanh ăn đi cho nóng con"
Cô bất đắc dĩ cười cười, cũng không biết tại sao mẹ chồng cô lại muốn cô nhanh chóng có con hơn nữa mỗi lời bà nói ra như đang khuyên nhủ cũng như đang nhắc nhở cô rằng nhất định phải sinh con sớm, đây có lẽ là vấn đề chung của người già, chao ôi.
Ăn tối xong, mẹ chồng nhất quyết đòi quay lại công ty, vừa bước vào ai cũng đưa ánh mắt dò xét nhìn cô cùng mẹ chồng đang tay trong tay.
Đỗ Thanh Vy lắc lắc đầu tự cười, “ Có lẽ trong mắt họ cô đang như một con đĩ cố gắng cuốn lấy mẹ của chủ tịch để có thể một bước leo lên cao làm phượng hoàng.”
Cô ngượng ngùng cười, kéo mẹ chồng vào thang máy, đến phòng làm việc của mình.
“Mẹ ngồi đi, con pha cho mẹ cốc trà.” Cô cầm bình giữ nhiệt lên, nhưng nó đã cạn nước, vì vậy cô nói với bà: “Mẹ, con đi lấy nước nóng, mẹ đợi con chút nhé."
“Được, con đi đi, đi chậm một chút vừa mới ăn no.”
Đỗ Thanh Vy cảm thấy bà là một người rất tốt, thậm chí để so sánh còn sắp tốt bằng mẹ ruột của cô.
Cô không biết là trong thời gian cô đi trong văn phòng đã xảy ra chuyện.
“ Đình Nam, con với cô ta làm cái gì vậy.”
“ Mẹ, cô ấy bị trượt chân ngã vào người con thôi.
“ Mẹ già nhưng không có mù, rõ ràng cô ta cố tình ôm con. Mẹ không biết hôm nay cô ta phải rời khỏi đây cho mẹ. Mẹ không chấp nhận nổi thứ hồ ly tinh muốn dụ dỗ cấp trên của mình.”
Anna nghe vậy lập tức hốt hoảng, thực sự cô ta làm như vậy là muốn để Đỗ Thanh Vy nhìn thấy ai ngờ người vào không phải cô ấy mà lại là bà già khó tính này chứ. Thế nhưng cô ta vẫn cúi đầu, những giọt nước mắt lập tức rơi như mưa, khi cô ta đang chuẩn bị mở miệng giải thích, “ Bác gái, con...”
“ Câm miệng, tôi không phải họ hàng nhà cô.”
“ Phu nhân, cháu biết lỗi rồi ạ. Vừa nãy chỉ là do cháu sơ xảy thôi ạ. Cháu không hề cố ý ạ.”
“ Không phải cố ý, nếu cố ý có phải cô đã leo lên giường con trai tôi luôn rồi không.”
“ Giời ạ, cái thằng trời đánh này con tuyển những thứ rác rưởi này về làm thư ký sao. Trong vòng hôm nay cô ta phải rời khỏi đây.”