Anh ta cũng nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó nói: “Bố mẹ đợi dưới lầu rồi chúng ta đi thôi.”
“Được, đi thôi.”
Chu Đình Nam bước đến gần cô, vươn vai và ôm lấy vai cô một cách thô bạo khiến cô hoảng hốt kêu lên.
Anh ta cắn môi, nhe ra một hàm răng trắng đều tăm tắp, giễu cợt nói: “Cô dâu của anh đẹp quá, để chồng bế em xuống.” Lập tức mặt cô nóng lên như lửa đốt. Cô vội vàng vòng tay qua cổ và vùi mặt vào cổ anh ta để che đi sự xấu hổ của mình.
Đoàn xe dưới lầu nhìn thoáng qua không thấy điểm cuối, một chiếc BMW trắng được trang trí rất nhiều hoa. Anh ta bế cô mở cửa xe, đặt cô vào trong xe rồi mới nói chuyện gì đó với mọi người phía ngoài. Kẻ chào người đón, người đưa rồi cũng đến giờ xuất phát.
Sau khi lên đường cao tốc, tốc độ của đoàn xe tăng nhanh, sau gần hai giờ, đoàn xe mới dừng lại ở nhà hàng Kim Thành ở thành phố.
Khi bước vào nhà hàng, tiếng pháo cùng nhau nổ vang. Chu Đình Nam từ lúc xuống xe vẫn luôn ôm eo cô, chậm rãi bước vào nhà hàng dưới ánh mắt ghen tị của mọi người.
Tiếp theo là thời gian diễn ra nghi thức đám cưới. Điều khiến cô phấn khích nhất trong suốt lễ cưới không phải là sự chúc phúc của mọi người và sự nhiệt tình của chú rể mà là khoảnh khắc bố sẽ dắt tay cô lên lễ đường trao vào tay chú rể
Cô khoác tay bố tiến dần về lễ đường, cô cảm thấy người mình run bần bật, sống mũi cay cay, nước mắt cứ tuôn rơi không kìm được. Điều ước từ nhỏ, cô không bao giờ nghĩ sẽ thành hiện thực trong ngày cưới, cuối cùng cô cũng có thể nắm tay bố bước đi trước mặt mọi người.
Bố có lẽ cảm nhận được sự run rẩy của cô, ông vỗ nhẹ vào tay cô rồi nở một nụ cười khích lệ. Nước mắt cô càng chảy nhiều hơn, nhưng trái tim cô đang mỉm cười. Khi bố đưa cô lên đến trên lễ đường, ông ấy không lập tức đưa tay của cô cho chú rể mà nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô và nói bằng một giọng điệu mà ông ấy chưa từng làm trước đây: “Vy, bố sắp đi rồi, bố sẽ giao con cho người đàn ông trước mặt này. Từ giờ trở đi, con vừa là con gái của bố, vừa là vợ của người đàn ông này. Bố hy vọng con sẽ không phụ lòng mong đợi của bố đối với con, hiếu kính cha mẹ chồng, chăm sóc chồng con thật tốt, từ nay về sau cùng người này sớt chia ngọt bùi, không bao giờ rời xa, hiểu không?”
Đỗ Thanh Vy gật đầu lia lịa, mặc dù không hiểu hết ý lời của bố nhưng nhờ hôn lễ này mà cô nhận được sự thân mật chưa từng có. Dù chỉ trong chốc lát, dù chỉ một chút thôi, cô cũng hài lòng.
Đám cưới kết thúc trong tiếng chúc phúc, bố mẹ và em trai đã về hết, để lại cô một mình ở đây. Không, bây giờ cô không đơn độc, cô còn có bố mẹ chồng, chồng và chị gái chồng.
Ngôi nhà mới của cô ở một nơi cách biệt vô cùng rộng rãi, khi xe chạy qua cánh cổng sắt giống như hàng rào, cô đã thấy những người áo xanh canh gác cổng, họ chính là những người lính canh bởi vì gia đình chồng cô làm trong lĩnh vực quân đội nên phải đảm bảo sự an toàn tuyệt đối.
Đỗ Thanh Vy đi theo Chu Đình Nam vào sảnh ở tầng một. Lúc này mẹ chồng tiến đến trìu mến nắm lấy tay cô nói: “Vy, con đừng có ngại từ nay đây sẽ là nhà của con, nếu con có việc gì thì cứ nói với mẹ, đừng tự làm khó mình.."
Cô mỉm cười ngoan ngoãn. Thật ra cô cũng rất lo lắng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ở nhà người khác, hơn nữa những người ở đây trước giờ đều là người xa lạ, cô không biết gì về thói quen sinh hoạt cũng như tính tình của họ, cô không chắc liệu mình có thể thích nghi với nơi này và với họ hay không.
Bố chồng ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, trên mặt tươi cười nói với mẹ chồng: “ Đứa nhỏ này cả ngày đều mệt mỏi, bà để nó đi lên nghỉ ngơi đi.”
“Ừ, ừ, đúng rồi, Vy lên lầu nghỉ ngơi đi, mẹ kêu nhà bếp làm đồ ăn nhẹ cho con, cả ngày nay con chưa ăn gì chắc là đói bụng rồi đúng không?” Cô chút cảm động, đối với một người con gái vừa rời xa cha mẹ ruột, bước chân vào một nơi xa lạ như vậy, thì đây có lẽ chính là một sự an ủi lớn nhất đối với cô...
“Con không đói mẹ ạ.” Cô hơi xanh mặt vì phải lên phòng nghỉ ngơi. Mẹ chồng thì vẫn cười cười đẩy cô đi lên lầu.
Chu Đình Nam lúc này đang dựa vào tay vịn cầu thang, nhìn thấy cô đang đi lên cầu thang, nên anh ta đã dẫn cô đi đến phòng ngủ.
Phòng ngủ của hai người ở trong cùng bên trái trên tầng hai. Khi vừa bước vào phòng, anh ta đã đẩy cô vào tường một cách thô bạo. Đỗ Thanh Vy mở mắt đầy kinh ngạc nhìn anh ta, “ Anh…” Khi cô chưa kịp hỏi thì anh ta đã hôn lên môi cô. Một cảm giác ngột ngạt không thở được khiến cô sợ đến mức vội vàng dùng tay đẩy anh ta ra.
Anh ta dễ dàng vặn tay cô ra sau lưng, cơn đau từ cánh tay khiến cô há miệng hét lên, nhưng anh ta đã nhân cơ hội đó đưa chiếc lưỡi dài của mình vào miệng cô khuấy đảo qua lại. Cô mở to đôi mắt kinh hãi, và phát ra tiếng rên trong cổ họng.
Chu Đình Nam dừng lại, giễu cợt hỏi: "Cái gì? Cô chưa từng hôn sao? Không biết khi hôn cần nhắm mắt lại với cả cần dùng mũi để thở sao? Đừng nói với tôi cô còn trinh, thời đại này trên hai mươi mấy tuổi rồi mà còn trinh được xếp vào động vật quý hiếm rồi đấy.”
Mắt Đỗ Thanh Vy lập tức phủ một tầng sương mù, một cảm giác bị xúc phạm lập tức tràn ngập trong não, không chút suy nghĩ, cô giơ cánh tay phải còn lại của mình lên, tát anh ta một cái thật nặng nề vào vẻ mặt đang giễu cợt của anh ta.
“Đồ lưu manh!” Tiếng mắng của cô đồng thời vang lên với âm thanh lanh lảnh, anh ta muốn khi dễ ai cũng được nhưng Đỗ Thanh Vy này không phải anh ta muốn động là động được.
“Chết tiệt, cô muốn chết hả?”
Mặt anh ta lập tức biến sắc, nắm lấy bàn tay xấu xa của cô, đồng thời tay kia buông ra nên cô nhanh chóng nắm bắt cơ hội tát anh ta một lần nữa.
Lần này anh ta sửng sốt, lùi lại một bước, nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó hung ác hỏi: "Cô dám đánh tôi sao, thậm chí hai lần?"
“ Ai bảo anh dở trò đồi bại với tôi… Tôi" cô trợn to mắt tức giận, siết chặt tay thành nắm đấm, nhìn chằm chằm vào anh ta một cách giận dữ.
Cô chưa kịp nói xong, anh ta đã quát lên: “Cô là vợ tôi, chỉ hôn cô một cái mà đã tính là lưu manh à!”